Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 127: Chương 127: Tô Cảnh Nhạc bị ốm




Hôm nay biểu hiện Nguyễn Hạo Thần vô cùng kỳ lạ, có lúc nói rất nhiều, lúc lại chẳng nói được mấy câu.

Anh đang định làm gì vậy?

Hình tượng tổng giám đốc không còn nữa, bây giờ lại theo motip kiêu ngạo lạnh lùng, tích chữ như vàng à?1

Nếu cô nhớ không lầm thì trước đây, tính cách của Nguyễn Hạo Thần chính là tên đàn ông cặn bã điển hình.

“Chẳng phải ban ngày mới được vào thăm quan Hải Thiên Nhất Tuyến à? Bây giờ chúng ta đến đây hình như là vô ích.”

“Có chứ, tôi muốn để em được chiêm ngưỡng một phong cảnh khác biệt, cảnh tượng có một không hai.”

Cô nhìn anh đầy khó hiểu, người ta không mở cửa thì ngắm cái gì chứ?

“Nguyễn Hạo Thần, đừng nói là anh bị thứ gì kích thích nhé.”

“Em đi theo tôi nào.”

Chỉ thấy Nguyễn Hạo Thần trực tiếp đẩy cổng nhà người ta ra. Thế mà ông chú bảo vệ ngồi trong căn phòng nhỏ lại không hề ngăn cản. Chẳng lẽ anh đã thu xếp xong cả rồi?

Chỉ có điều, lúc đến gần Tô Thanh Anh mới phát hiện, không phải ông ấy không ngăn cản mà đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Cô cảm thấy hơi lúng túng, chú à, chú không chuyên nghiệp chút nào, canh cửa mà lười nhác như vậy.1

Họ đi vào bên trong, nơi đây là một cánh rừng lộ thiên. Bên trong còn được trang trí đủ loại đèn với các màu sắc khác nhau. Mặc dù cảnh sắc không kinh diễm lắm nhưng nhìn sang lại khiến người ta rung động.

Trên đường đi, họ không gặp bất cứ người nào, trông càng yên tĩnh lạ thường.

Tô Thanh Anh cau mày, quan sát xung quanh.

Bình thường, những nơi như vậy đều sẽ có bảo vệ đi tuần tra chứ nhỉ? Nhưng nơi này lại vô cùng yên tĩnh, im ắng đến mức hơi bất thường.

“Nguyễn Hạo Thần, rốt cuộc chúng ta đang đi đâu đây? Nơi này không có ai cả, chúng ta tới cũng chẳng có gì vui. Hay là chúng ta đi về trước đi, đêm hôm khuya khoắt thế này, nếu bị người ta nhận lầm là ăn trộm thì không hay đâu.”

Nghe vậy, Nguyễn Hạo Thần quay đầu lại liếc nhìn cô, đáy mắt hiện lên ý cười.

“Em yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện đó đâu. Dù sao, tôi đã bao cả chỗ này rồi, bọn họ dám nói gì chứ?”

Cái gì?

Bao, bao cả chỗ này rồi ư?

Suýt chút nữa Tô Thanh Anh tưởng mình nghe lầm. Không hổ là Tổng giám đốc Nguyễn, một lời không hợp đã trực tiếp bao cả nơi này, đúng là tiền nhiều như nước.

“Vì vậy, bây giờ em chỉ cần đi theo tôi là được, em không cần quan tâm những chuyện khác.”

Sau khi họ đi chừng mười phút, bóng dáng hai người dừng lại trước một cánh cửa lớn màu trắng.

Đẩy cửa ra!

Sau khi hai người bước vào, bên trong là một mảnh tối đen.

Tô Thanh Anh đang định nói gì đó, trước mặt đột nhiên xuất hiện các đốm sáng màu xanh nhạt. Lúc đầu chỉ mới có một hai cái, về sau thì càng ngày càng nhiều.

Tô Thanh Anh sững người nhìn cảnh này, đẹp quá!

Cô bước lên trước một bước, giống như dẫm phải thứ mềm mại gì đó. Tô Thanh Anh sợ đến mức lui về phía sau, vừa rồi cô đã dẫm phải cái gì thế?

Cô ngồi xổm xuống, đang định lấy tay sờ thì đột nhiên bị người ta nắm lấy.

“Em làm gì thế? Đánh rơi thứ gì à?” . Đam Mỹ Hay

“Không phải, hình như vừa rồi tôi dẫm phải cái gì đó mềm mềm, đang định nhìn xem đó là gì.”

Anh kéo cô lên, bất đắc dĩ mỉm cười.

Tô Thanh Anh như vậy khiến tâm trạng Nguyễn Hạo Thần trở nên hoảng hốt. Dường như bọn họ đã trở lại thời điểm mới quen nhau. Lúc đó, mặc dù tính cách cô hơi đỏng đảnh, nhưng trái tim lại rất lương thiện.

Không giống như bây giờ, cả người cô tràn đầy tâm cơ cùng toan tính, chính là một người đàn bà thép trên thương trường.

Trở thành người như vậy cần có những nhân tố nhất định!

Điện thoại của cô đột nhiên vang lên, thấy số của Tô Cảnh Nhạc, cô lập tức ấn nghe.

“Tiểu Bảo.”

“Tiểu Anh, không ổn rồi. Tiểu Bảo đột nhiên sốt cao, cậu mau trở về đi. Bây giờ thằng bé cứ gào khóc đòi mẹ, bác sĩ muốn tiêm thuốc cho thằng bé cũng không được. Tớ thực sự không biết phải làm sao.

Tớ cũng vừa gọi điện cho Tôn Tử Phàm rồi, chắc anh ấy sẽ đến đây nhanh thôi. Nếu không có chuyện gì thì cậu cố gắng về sớm một chút.”

Ngay lập tức, trái tim của Tô Thanh Anh như bị nhấc lên. Điều cô sợ nhất chính là Tiểu Bảo bị bệnh. Lúc còn bé, sức khỏe của thằng bé cũng không được tốt lắm.

Khi được một tuổi, hai ngày ba bữa lại bị ốm một trận. Những năm này, sức miễn dịch của thằng bé đã tốt hơn nhiều, cũng không bị ốm thường xuyên như trước nữa.

Lúc được bốn tuổi, thằng bé gần như không bị bệnh nữa. Có lẽ là vì Tôn Tử Phàm thường xuyên dẫn nó ra ngoài tập luyện.

“Khả Như, bây giờ cậu lập tức đưa điện thoại cho thằng bé, để tớ nói chuyện với nó.”

Tô Thanh Anh vừa nói vừa vội vàng đi ra ngoài.

Trên gương mặt nhỏ nhắn của cô hiện rõ vẻ lo lắng.

Trong mắt lấp lánh ánh nước, tâm trạng cực kỳ nôn nóng và lo lắng.

Ngay sau đó, tiếng của Tô Cảnh Nhạc vang lên trong điện thoại: “Mommy, con khó chịu quá…”

“Cục cưng ngoan nhé, bây giờ con đang ở bệnh viện với dì Khả Như đúng không?”

“Vâng, mommy, con muốn mẹ ôm con, con không muốn tiêm đâu, con sợ…”

Tô Thanh Anh nghe thấy chất giọng sữa mềm mại, nghẹn ngào của cậu bé, trong lòng càng thêm lo lắng.

“Tiểu Bảo ngoan, nghe lời nào. Bây giờ con hãy ngoan ngoãn để dì ý tá tiêm cho con nhé. Mẹ, bây giờ mẹ lập tức trở về với con, mẹ trở về ngay đây.

Một lát nữa, daddy Tử Phàm của con sẽ tới. Bây giờ con hãy để dì y tá tiêm cho mình trước nhé, bị ốm rất khó chịu, đúng không? Con nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời dì Khả Như nhé…”

“Òa!”

Đột nhiên Tô Cảnh Nhạc khóc nấc lên. Tô Thanh Anh nghe thấy tiếng khóc của cậu bé thì càng thêm đau lòng.

Con trai ngoan của cô…

“Nhưng mà con muốn ở cùng với mẹ cơ. Con không muốn tiêm, tiêm đáng sợ lắm!”

Nghe vậy, Tô Thanh Anh chợt sững người, tiêm đáng sợ lắm ư?

Có lẽ là do trước đây, vì vậy Tô Cảnh Nhạc vẫn luôn sợ tiêm, thậm chí còn sợ sệt và hoảng loạn.

Nói đến cùng cũng là do cô tạo thành.

“Tiểu Bảo, con phải nghe lời, bây giờ con phải ngoan ngoãn tiêm, nếu không mẹ sẽ tức giận!”

Nghe vậy, Tô Cảnh Nhạc khẽ nức nở, trên gương mặt bánh bao nhỏ tràn ngập tủi thân.

“Vâng, mommy, mẹ đừng tức giận, Tiểu Bảo ngoan ngoãn nghe lời mẹ, Tiểu Bảo sẽ đi, đi tiêm với dì Khả Như, mẹ mau trở về nhé.”

“Ừ, mẹ sẽ cố gắng trở về sớm.”

Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt Tô Thanh Anh lạnh như băng, liếc nhìn Nguyễn Hạo Thần: “Tốt nhất anh hãy cầu nguyện Tiểu Bảo không có mệnh hệ gì, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”

“Thằng bé bị sao thế?”

“Tiểu Bảo tức giận rồi, đi ra sân bay, nửa tiếng nữa nhất định phải trở về!”

Từ sân bay quốc tế thành phố Hải Châu bay đến thành phố Giang Thành. Đúng là chỉ cần nửa tiếng, vì vậy bây giờ Tô Thanh Anh chỉ có thể đi máy bay trở về.

Không muốn bay cũng phải bay!

Lúc này, trong biệt thự ở thành phố Giang Thành, Lâm Tiêu nhìn chằm chằm tấm ảnh trong tay với vẻ mặt dữ tợn, hận không thể trực tiếp xé nát Tô Thanh Anh. ‘Quả nhiên cô ta đã thông đồng ở bên Nguyễn Hạo Thần từ trước rồi.

Còn dám bảo cô quản Nguyễn Hạo Thần cho tốt. Nếu không phải cô ta muốn dây dưa với Nguyễn Hạo Thần, thì làm sao anh ấy có thể để ý đến cô ta được chứ!

Tô Thanh Anh, cô thật đáng chết!’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.