Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 308: Chương 308: Có thể làm quen được không?




“Nghe nói anh ta làm việc trong tập đoàn Nguyễn Thị còn về phần chức vị là gì thì tôi không biết. Đại ca, tôi chỉ biết có từng này thôi, còn những thứ khác thực sự không biết. Ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho chúng tôi đi.” Tên đầu trọc cuối cùng vẫn không nhịn được mà cầu xin tha thứ, còn tiếp tục ở gần người đàn ông này thì gã sợ rằng mình không thể hô hấp nổi nữa mất. Thật sự là quá áp lực mà.

“Xử lý sạch sẽ toàn bộ bọn chúng.” Triều Dã đứng lên, không hề để ý đến sự thay đổi lớn trên mặt tên đầu trọc. Trong thế giới của anh ta chỉ có người chết với người sống, ngay từ đầu trong mắt anh ta đám người của gã đầu trọc này đã là người chết rồi.

Bởi vì những người này không cần phải sống tiếp, còn sống cũng chỉ lãng phí tiền bạc thôi. Nói thật, bọn chúng chết còn lãng phí chút đất.

Sau khi Triều Dã ra ngoài, anh ta lấy khăn tay ra lau lau tay mình rồi tùy tiện ném vào thùng rác bên cạnh.

Một cô gái nhỏ núp trong bóng tối đã lẳng lặng chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này. Không biết vì sao mà Triều Dã lại cho cô ấy một cảm giác thật sự quá ngầu. Hoàn toàn không thể khắc chế được tâm trạng kích động của mình, xem cái này còn hay hơn mấy minh tinh trên tivi kia nhiều. Nhưng anh ta với đám chuyên bắt nạt kẻ yếu có quan hệ gì?

Thật sự hy vọng anh ta thuộc về chính nghĩa chứ không phải là nhân vật phản diện tội ác tày trời gì đó. Mà cho dù có là nhân vật phản diện đi nữa thì cô ấy cũng thích!

Có vẻ như Triều Dã cũng cảm nhận được có một ánh mắt nóng bỏng ở đằng sau, nheo hai mắt lại xung quanh tản ra hơi thở nguy hiểm. Nhưng còn chưa đợi anh ta kịp lấy súng ra, đối phương đã nhảy ra ngoài trước.

“Anh đẹp trai ở đằng kia ơi, chờ em chút!”

Nghe thấy là giọng nói của một cô gái, vẻ mặt Triều Dã rõ ràng là có hơi sửng sốt. Anh ta còn tưởng rằng người núp trong tối là một người của phe địch.

Xoay người lại liền nhìn thấy một cô gái đang chạy về phía anh ta.

“Xin chào, chúng ta có thể làm quen một chút được không? Nhìn anh thực sự không phải chỉ đẹp trai bình thường thôi đâu mà còn trong rất mạnh mẽ nữa đó.” Mắt cô gái sắp tỏa ra ánh sao luôn rồi. Triều Dã nhíu mày lại hoàn toàn không biết cô gái trước mặt này đang xúc động cái gì.

Vì vậy anh ta rất là nghi ngờ hỏi: “Chúng ta có quen biết sao?”

“Trước đó chúng ta không quen nhau nhưng bây giờ quen nhé!” Cô gái cười ngọt lịm nhưng Triều Dã chẳng mảy may quan tâm đến cô ấy mà quay người đi luôn.

Bình thường anh ta đều không thích nói chuyện với người lạ, cả với con trai lẫn con gái, hơn nữa anh ta cũng không thích con gái.

Cô gái muốn đuổi theo nhưng kết quả là bị ánh mắt lúc Triều Dã quay đầu lại dọa sợ, sững sờ ngay tại chỗ.

Bên kia, trong một căn phòng của khách sạn, Vương Luân để trần nửa thân trên, một người phụ nữ kiều mị nằm trong ngực anh ta.

Địch Như Quảng thì ngồi đối diện anh ta hút xì gà, cái dáng vẻ nuốt mây nhả khói kia có vài phần giống đại ca, không thật lắm nhưng cũng hung ác, chỉ giống đại ca một nửa mà thôi.

“Hiện nay Ngụy Toàn cũng đã bị trọng thương rồi, bây giờ anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc anh muốn làm gì?” Địch Như Quảng cau mày, anh ta rất ghét cái cảm giác giấu giếm thần thần bí bí, rõ ràng đã là đồng minh nhưng vẫn có chút giấu giém anh ta, rõ ràng là đang bày ra vẻ không tín nhiệm anh ta.

“Không làm gì cả, chỉ là muốn xem hai người bọn họ tranh đấu với nhau thôi, chúng ta chỉ cần ngồi đợi ngư ông đắc lợi là được. Nhưng anh có nghe nói gì không, bên cạnh Nguyễn Hạo Thần đột nhiên xuất hiện một trợ lý, thay thế vị trí của Ngụy Toàn, vấn đề này anh cảm thấy thế nào?” Vương Luân vẫn thấy hơi bực bội trong lòng. Có một số việc nằm ngoài dự liệu của bọn họ, loại cảm giác khó nắm bắt này khiến cho người ta rất phiền lòng.

“Người phụ nữ họ Tô anh ta nói chắc không phải là phó tổng giám đốc tập đoàn DN Tô Thanh Anh đấy chứ?” Địch Như Quảng hỏi ra nghi hoắc trong lòng mình, chỉ là tại sao phải đổ chuyện đối phó với Ngụy Toàn lên người cô ta?”

“Tôi cũng không quá rõ chuyện này nhưng đại ca của chúng ta nhất định là có kế hoạch của mình, nếu không cũng sẽ không bảo chúng ta làm như vậy. Trước đó Tô Thanh Anh có làm việc trong tập đoàn của chúng ta một khoảng thời gian nên chắc là Nguyễn Hạo Thần có biết.

Tôi đang đoán ý đồ của đại ca chắc là muốn để cho hai người bọn họ đấu nhau. Đến khi hai bên bọn họ tổn thương nguyên khí nặng nề, chúng ra có thể ra tay đối phó với Nguyễn Hạo Thần.” Vương Luân nói rất mạch lạc.

Địch Như Quảng có chút không tin lời anh ta nói, liền hỏi: “Đây đều là những lời đại ca sau lưng kia nói sao?”

“Đương nhiên không phải, những thứ này đều là tôi đoán thôi.”

Địch Như Quảng:…

Sao anh ta tin lời tên mập chết bầm này được, không đáng tin cậy chút nào. Còn đại ca sau lưng kia cũng chẳng phải chủ đáng tin gì.

Đột nhiên có chút hối hận khi gia nhập vào rồi, thế nhưng chuyện đã làm thì không có đường lui.

“Về tên trợ lý mới tới của Nguyễn Hạo Thần, cũng không phải mặt hàng dễ trêu chọc đâu. Tôi cảm thấy hơi thở của anh ta rất giống với Nguyễn Hạo Thần, đặc biệt là cái khuôn mặt lạnh tanh không chút biểu cảm kia.” Địch Như Quảng phiền lòng nhíu mày, không biết Nguyễn Hạo Thần đi đâu mà tìm được nhiều người mới như vậy. Hơn nữa người nào cũng vô cùng nghe lời anh ta.

Nhất định là có chuyện kỳ lạ!

“Chúng ta vẫn nên ứng đối cẩn thận, tránh bị điều tra ra.” Vương Luân thở dài một hơi.

Hôm sau, Triều Dã đã báo lại chuyện ngày hôm qua cho Nguyễn Hạo Thần, không có chút sai lệch nào.

Khi Nguyễn Hạo Thần nghe đến họ Vương, anh cũng đã đoán được ra là ai, chỉ là anh có hơi không nghĩ ra được mục đích của anh ta khi làm như vậy là gì?

Làm như vậy để khiến cho anh đối phó với Tô Thanh Anh sao?

Càng ngày càng không hiểu nổi người sau lưng Vương Luân có mục đích gì. Nếu mục đích của đối phương là tập đoàn Nguyễn Thị thì sao lại để cho anh đi đối phó Tô Thanh Anh?

Hơn nữa Tô Thanh Anh cũng không đắc tội gì những người này mà.

Nhưng bất kể mục đích của đối phương là gì, anh nhất định sẽ bắt được cái tên đứng đằng sau chuyện này ra. Đánh chủ ý đến tập đoàn Nguyễn Thị không được, đánh chủ ý lên người Tô Thanh Anh lại càng không được!

Trên gương mặt liệt của Triều Dã lộ ra vẻ nghi hoặc: “Nếu như em nhớ không lầm thì từ năm năm trước chị dâu đã qua đời rồi mà, vậy thì vị Tô tiểu thư này là ai?”

Đừng nói với anh ta, người phụ nữ họ Lộ này là thế thân của chị dâu họ đấy. Năm đó Nguyễn Hạo Thần vì tìm chị dâu về mà cả người trở nên điên cuồng nhưng người đã mất thì không thể cưỡng cầu được.

Cho nên không phải là Nguyễn Hạo Thần tưởng niệm chị dâu thành bệnh, tùy tiện tìm một người phụ nữ tới làm thế thân đấy chứ?

Đốn mạt!

“Tô Thanh Anh chính là Tô Khiết. Ngày đó, cô ấy không chết. Năm năm qua dưỡng thương ở nước ngoài, mấy tháng trước mới trở về, hơn nữa cô ấy…”

“Cốc cốc cốc, con có thể vào không?” Giọng nói non nớt vang lên ngoài cửa, Nguyễn Hạo Thần không cần nghĩ cũng biết là ai.

“Có thể vào.”

Thấy giọng nói của Nguyễn Hạo Thần đột nhiên trở nên dịu dàng như vậy, Triều Dã có chút kinh ngạc. Trước nay Nguyễn Hạo Thần đều là người lạnh như băng, dịu dàng như vậy từ lúc nào?”

Hơn nữa trên mặt Nguyễn Hạo Thần còn có thể xuất hiện nụ cười sao, anh ta hoa mắt rồi đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.