Đêm khuya, trong một căn nhà thuê ở ngoại ô thành phố cổ, hoàn cảnh bên trong rất tối, chỉ có một chiếc đèn bàn cũ mờ ảo sáng lên khiến cho bầu không khí khó tránh khỏi trở nên quỷ dị thêm mấy phần.
Có mười mấy người hai tay ôm đầu ngồi xổm, cơ thể lạnh run, bọn chúng muốn ngẩng đầu nhìn thử một chút nhưng lại không dám.
Triều Dã đã khống chế được bọn chúng, bên ngoài cửa còn có mấy người áo đen đang đứng, vẻ mặt của bọn họ đều rất nghiêm túc, đều là tồn tại không dễ chọc đến.
Một vài hàng xóm cũng nghe được động tĩnh bên này nhưng không ai dám qua xem. Bọn họ ai cũng biết những người trong căn nhà kia đều không phải người gì tốt, rõ ràng đều ở đây nhưng bọn chúng lại ép buộc thu phí bảo kê. Có lẽ bây giờ chọc phải người nào đó máu mặt, đáng đời bọn chúng.
Vẻ mặt Triều Dã âm trầm, ẩn trong bóng đêm khiến cho hơi thở trên người anh ta càng lộ ra vẻ đáng sợ. Anh ta nghịch một cái mật lửa trên tay, tiết tấu đó như đập thẳng vào tim của mỗi người trong bọn chúng.
Trong lòng tên đầu trọc kêu gào hối hận không thôi, sớm biết vậy thì bọn chúng đã không nhận nhiệm vụ này rồi, ai biết được một trợ lý nhỏ lại có bối cảnh lớn như vậy. Bọn họ có cả súng ống, vừa nhìn là biết không phải người bình thường.
Nhưng bất kể thế nào bọn chúng vẫn có giữ vững đạo đức nghề nghiệp, có chủ cho chúng nhiều tiền như vậy, tất nhiên bọn chúng không thể dễ dàng tiết lộ tin tức về cố chủ ra được.
Trừ khi thật sự đến mức vạn bất đắc dĩ.
Triều Dã lẳng lặng trầm tư, không nói gì.
Mấy người này thật ra cũng không tệ, dưới sự uy hiếp của anh ta mà vẫn một mực phủ nhận. Tên đầu trọc này đúng là rất có dũng khí.
Trước những thứ liên quan đến tính mạng mình, mấy cái như đạo đức hoàn toàn không tồn tại, cái gọi là đạo đực làm gì quan trọng bằng mạng của mình được.
Từ từ đứng lên, Triều Dã đi ra sau bọn chúng, tiếp theo là âm thanh nạp đạn lên nòng. Tên đầu trọc chỉ cảm thấy có một vật lạnh như băng chĩa thẳng vào đầu mình.
Cả người run lên, thiếu chút nữa là quỳ xuống.
“Đại ca, những gì anh muốn biết chúng tôi cũng đã khai báo hết rồi, trừ những cái đó ra thì chúng tôi thật sự không biết gì nữa, thực sự là có một người phụ nữ họ Tô gọi điện thoại thuê chúng tôi…”
“Pằng!” Tên đầu trọc còn chưa nói xong thì một tiếng súng đột nhiên vang lên, vẻ mặt gã dại ra.
Thân thể một tên đàn em bên cạnh trực tiếp ngã xuống đất, đầu đập vào cái tủ trước mặt, không còn chút sức sống nào.
Triều Dã cũng không có ý định bỏ qua, dám bắt nạt anh em của anh ta vậy thì phải trả giá thật đắt!
Những người này không một ai là ngoại lệ cả, cũng không có tên nào vô tội!
“Mày nói láo một lần, những tên này sẽ chết một người.” Triều Dã thực sự thuộc về loại người tàn nhẫn không nhiều lời.
Tất cả mọi người lập tức nhìn tên đầu trọc, hy vọng gã có thể ăn ngay nói thật. Người đàn ông này lòng dạ rất độc ác, lời anh ta nói nhất định sẽ làm được, anh em bọn chúng đã chết hai người!
“Đại ca…” Một tên đàn em lo đến mức gọi tên đầu trọc một tiếng, hy vọng gã có thể nói ra sự thật. Trong nhà gã ta vẫn còn một mẹ già lớn tuổi, gã ta tuyệt đối không thể cứ như vậy mà rời khỏi thế giới này.
Tên đầu trọc trợn mắt hung hăng nhìn tên vừa mở miệng kia, sao đầu trọc gã lại có một đàn em tham sống sợ chết như vậy chứ?
“Tôi nói!” Một giọng nói đột ngột vang lên, sắc mặt gã ta trắng bệch, ngay cả giọng nói cũng run rẩy.
“Tao không cần mày nói, tao muốn chính miệng nó nói.”
Triều Dã nhìn tên đầu trọc trước mặt, cái miệng này đúng là không phải cứng bình thường. Nhưng thông thường khi đối phó với người như vậy Triều Dã đều có một thủ đoạn riêng.
Đối với anh ta những người này cũng chỉ là một tên côn đồ mà thôi, muốn moi tin từ bọn chúng, rất đơn giản.
Quay đầu nhìn người áo đen bên ngoài, chỉ cần một ánh mắt người áo đen đã hiểu.
Đưa một con dao găm vô cùng sắc bén đến, sau đó đè tên đầu trọc xuống đất. Triều Dã ngồi trên chiếc sofa cũ nát, ngay cả cái đèn bàn cũ cũng rung lắc.
Dao găm trong tay Triều Dã cứ như đang sống vậy, mũi dao sắc bén khiến tên đầu trọc giật mình trong lòng.
“Con người của tao từ trước đến nay đều không thích nói chuyện, hơn nữa tao lại thích nhưng người ăn ngay nói thật. Tiếp theo tao hỏi mày một câu mà mày không mở miệng, tao sẽ trực tiếp chặt một ngón tay của mày.” Triều Dã lạnh lùng nói, giọng nói của anh ta dường như chưa từng có độ ấm.
“Người thuê chúng mày rốt cuộc là nam hay nữ?”
Đây là do đại ca bảo anh ta hỏi, anh ta cũng không biết nguyên nhân là gì nhưng nếu đại ca để anh ta hỏi thì anh ta cứ hỏi là được.
Hai chân tên đầu trọc đều đang run rẩy, giờ phút này gã thừa nhận gã đã sợ, một vài phòng tuyến trong lòng đã không còn trụ nổi nữa.
Ba giây sau tên đầu trọc vẫn không trả lời. Ánh mắt Triều Dã lạnh như băng, ý bảo người áo đen bên cạnh nếu dám không trả lời thì băm đến khi nào gã trả lời mới thôi.
Ngón tay của tên đầu trọc bị ép trên mặt bàn, gã muốn rút về nhưng lại bị người áo đen đè chặt xuống, trên trán không ngừng toát mồ hôi.
“Đợi chút, tôi nói tôi nói, anh muốn hỏi gì tôi nói cái đó!” Cuối cùng tên đầu trọc cũng không chống đỡ được sự hành hạ trong lòng. Ở trong hoàn cảnh u ám đè nén này vốn đã dễ dàng khiến cho con người ta sinh ra áp lực tâm lý, chỉ cần Triều Dã bức ép thêm một chút thôi là phòng tuyến tâm lý của bọn chúng sụp đổ.
Tên đầu trọc chính là ví dụ tốt nhất.
“Trả lời câu hỏi của tao.”
Tên đầu trọc đối diện với ánh mắt của Triều Dã, cả người run lên một cái, vô cùng sợ hãi.
“Người thuê chúng tôi thật ra là một người đàn ông, người đó bảo chúng tôi nghĩ cách làm người đàn ông tên Ngụy Toàn bị thương. Hơn nữa còn nói là do một người phụ nữ họ Tô thuê chúng tôi, mục đích đúng là vì có thể để cho bọn họ đi đối phó với người phụ nữ họ Tô này.
Hơn nữa nhất định phải chém cho tên Ngụy Toàn kia nửa sống nửa chết, chỉ cần không xảy ra án mạng thì bọn họ sẽ đến giải quyết. Cho nên dưới tình huống đó chúng tôi mới chém người kia ba dao.” Bây giờ tên đầu trọc đã sợ muốn chết rồi nên nói ra hết toàn bộ những lời cổ chủ nói cho bọn chúng ra.
Dưới tình huống này thì đạo đức nghề nghiệp chẳng là cái rắm gì cả!
“Đại ca chúng tôi thật sự biết lỗi rồi, anh đại nhân đại lượng bỏ qua cho chúng tôi đi, chúng tôi không biết đối phương là ai…”
“Không biết đối phương là ai mà chúng mày dám ra tay như vậy, ai cho chúng mày dũng khí thế? Người đàn ông thuê chúng mày họ gì?” Hơi lạnh trên người Triều Dã dày đặc hơn.
Hiện giờ đầu óc tên đầu trọc hoàn toàn trống rỗng, cà lăm nói: “Tôi, tôi không nhớ người đàn ông kia tên gì…”
Nhưng tên đầu trọc kia con chưa nói xong đã cảm nhận được áp lực từ Triều Dã, đôi môi hơi run rẩy.
“Đại ca anh để tôi nhớ kỹ lại một chút, nhất định tôi sẽ cố gắng nhớ ra!”
Tên đầu trọc nói xong lại nhanh chóng nói: “Là một người đàn ông họ Vương, tôi nhớ ra rồi, chúng tôi đều gọi tên đó là anh Vương. Anh ta cũng là một người có quyền thế, nếu không sẽ không thể rat ay hào phóng như vậy.”
Phụ nữ họ Tô thì anh ta biết, chị dâu trước của bọn họ cũng mang họ này, nhưng đàn ông họ Vương thì lại có nhiều lắm, ai biết là người nào?
“Nói lại các thông tin tỉ mỉ một chút!”