Nghe thấy những lời này, trong đầu Ngụy Toàn nghĩ tới rất nhiều khả năng, người biết chuyện tập đoàn công ty bọn họ nghiên cứu phương diện sinh học này cũng không nhiều, hơn nữa những người này sẽ biết sẽ chứng minh chủ nhân của bọn họ cũng biết chuyện này.
Cô Tô vừa rồi trong lời của bọn họ?
Ngẩng đầu lên bốn mắt nhìn nhau với đầu trọc: “Muốn mạng của tôi các người vẫn chưa đủ cách đâu!” Ngụy Toàn nghiến răng nghiến lợi nói.
Làm thế nào anh ta có thể dễ dàng thỏa hiệp với những người này?
Đột nhiên sau lưng truyền đến một trận đau đớn châm chích, đau đến mức anh ta gần như muốn ngất đi. Hôm nay anh ta đã bị chém ba nhát.
Chỉ cần anh ta có thể sống sót thì những người này đừng hòng còn mạng.
Khua khoắng cây gậy bóng chày trong tay, tạo ra một lỗ hổng, vội vàng xông ra ngoài.
Chuyện chiến đấu như vậy trước kia cũng không phải chưa từng trải qua, những gì trước kia trải qua so với cảnh tượng này còn lớn hơn nhiều, những người này cũng chẳng qua chỉ là cuộc chiến nhỏ mà thôi.
Nhanh chóng vọt tới phía trước xe của chính mình, mở cửa xe lấy ra một thứ gì đó từ bên trong, trong nháy mắt khiến cho những người kia đều cảm thấy kinh ngạc.
Đồng tử của tên đầu trọc cũng gắt gao co rút lại, thế nhưng anh ta chỉ là một đặc trợ nho nhỏ mà thôi, trong tay làm sao có thể có súng được cơ chứ?
Đây không phải là cầm một khẩu súng đồ chơi đang hù dọa bọn họ chứ?
Tất cả mọi người ở đây đều bốn mắt nhìn nhau, đều do dự có nên tiến lên hay không, trong tay anh ta cầm súng cũng không dễ đối phó như vậy, bọn họ còn chưa tới gần, trên đầu phỏng chừng đã có một lỗ máu rồi.
Đối với những người này, Ngụy Toàn căn bản cũng không nghĩ tới sẽ nương tay, tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm một người ở khoảng cách tương đối gần, sau đó làm thế bản cơ.
Chỉ nghe thấy một loạt tiếng động rất nhỏ, cơ thể người kia chậm rãi ngã xuống, bên trong đã được lắp bộ phận giảm thanh, không có thanh âm tất nhiên sẽ không thu hút người khác đến.
Đầu trọc cả người đều choáng váng, thứ này là thật hay không phải là giả, trợ lý này rốt cuộc là có thân phận như thế nào?
Vậy mà lại có súng?
Cứ như vậy chủ nhân hoàn toàn là để cho những người này tới đây chịu chết!
Hoảng hốt nói: “Tất cả mọi người nhanh chóng rút lui, chúng ta vừa không giành chiến thắng với anh ta!”
Sau khi nhận được mệnh lệnh, tất cả mọi người đều nhanh chóng rời đi.
Ngụy Toàn sau khi xác định tất cả bọn họ đã rời đi, mới buông lỏng cảnh giác, ngồi ở trong xe nhanh chóng gọi điện thoại, chỉ là còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì cả người đã trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Trên người anh ta có vết thương rất sâu, máu một vẫn chảy ra không ngừng, dưới tình huống như vậy không bị hôn mê bất tỉnh cũng rất khó.
Nguyễn Hạo Thần sau khi biết chuyện này, sắc mặt bỗng trở nên khó coi, một vẻ mặt trước nay chưa từng có, lập tức sai người đi điều tra nguyên nhân hậu quả của chuyện này, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Ngụy Toàn bị thương đến nông nỗi này, e là những người đó cũng không muốn sống nữa rồi?
Triều Dã rất là cung kính đứng ở trước mặt Nguyễn Hạo Thần, mặt mày cậu ta không chút thay đổi, khí chất quanh người cũng trở nên âm u lạnh lùng đáng sợ.
Cậu ta là người của Xích Diễm Đường, trải qua nhiều sát phạt như vậy, luồng khí trên người cậu ta tất nhiên cũng không giống như người thường.
“Chuyện này cậu dùng thời gian nhanh nhất điều tra rõ ràng cho tôi, tôi lại muốn nhìn xem là ai ăn mật báo gấu.” Hơi thở trên người Nguyễn Hạo Thần càng lúc càng âm u lạnh lùng, sự nguy hiểm trong đồng tử màu đen kia càng tăng thêm vài phần.
Triều Dã gật gật đầu, lập tức xoay người rời đi.
Nguyễn Hạo Thần chìm vào suy nghĩ sâu xa, chuyện này còn phải chờ Ngụy Toàn tỉnh dậy sau đó mới có thể biết được nguyên nhân hậu quả, Ngụy Toàn bên này cơ bản không có bất kỳ người thù hằn hay kẻ ghen ghét nào, bỗng nhiên bị người vây quanh tấn công khẳng định có kỳ quỷ.
Có thể là do người của công ty gây ra, dù sao Ngụy Toàn cũng đã trở thành mục tiêu lớn nhất của bọn họ.
Có một số lá bài phải cất cho thật kỹ, nếu không thì toàn bộ sẽ trở nên rối ren!
Ngụy Toàn tỉnh lại đã là ngày hôm sau, nhìn trần nhà màu trắng này anh ta liền biết bản thân đã thoát khỏi nguy hiểm, chóp mũi quanh quẩn mùi nước khử trùng nồng nặc.
Trong lòng nặng nề thở dài một hơi, trong đầu hiện lên cảnh tượng ngày hôm qua còn có lời nói của đầu trọc, dưới chứng cứ vẫn chưa hoàn toàn đầy đủ anh ta không thể dễ dàng tin tưởng mọi thứ.
Cô Tô cho tới nay quả thật là đang truy xét chuyện nghiên cứu, nhưng mà tuyệt đối không có khả năng làm ra chuyện cực đoan như vậy.
Nhưng mà ngoại trừ cô Tô ra, anh ta không thể tưởng tượng được những người khác có khả năng làm thế, Vương Luân và Địch Như Quảng không thể nào biết được chuyện nghiên cứu này, nghiên cứu sinh học này là tổng giám đốc dùng danh nghĩa cá nhân rót vốn vào, bề ngoài là tên của tập đoàn Nguyễn Thị, trên thực tế là của cá nhân tổng giám đốc.
Nghiên cứu sinh học này ngay cả cổ đông của công ty cũng không biết, cho nên Vương Luân và Địch Như Quảng làm sao có thể biết được?
“Tỉnh rồi à? Cơ thể có vấn đề gì khác không?” Nguyễn Hạo Thần ngồi trên xe lăn, được một người da đen đẩy vào.
Ngụy Toàn lắc đầu, đau chắc chắn là sẽ đau, đây là chuyện không có cách nào tránh khỏi.
“Hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nguyễn Hạo Thần trực tiếp lên tiếng hỏi, hỏi rõ nguyên nhân thì phạm vi mục tiêu bọn họ điều tra mới có thể thu nhỏ lại.
Ngụy Toàn cũng không có chút giấu diếm nào đem chuyện xảy ra ngày hôm qua miêu tả sơ lược một chút, chẳng qua lúc anh ta nói đến cô Tô, sắc mặt Nguyễn Hạo Thần có một chút thay đổi.
Chuyện này sẽ là làm sao? Anh có chút không tin được, từ trước cho đến nay hình như anh vẫn chưa từng gặp qua sẽ dùng thủ đoạn như này.
Huống chi thời gian cô và Ngụy Toàn quen biết cũng coi như đã lâu, năm đó Ngụy Toàn còn giúp đỡ cô, cho dù cô tìm người cũng không có khả năng hạ tay tàn nhẫn như vậy.
Trước đây Ngụy Toàn hỗ trợ an táng Lâm Khả Khanh, trong thời gian năm năm cho tới bây giờ cũng chưa từng quên mất, sau khi trở về cô gặp mặt Ngụy Toàn cũng không muốn gặp anh.
“Tổng giám đốc, tôi cảm thấy chuyện này hơi lạ. Có cảm giác thấy đối phương muốn châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa chúng ta và cô Tô.” Ngụy Toàn phỏng đoán là như vậy, xem ra người sau lưng đám người kia không đơn giản.
Hiện giờ Ngụy Toàn bị thương, tất nhiên là không có cách nào tiếp quản công việc của tập đoàn Nguyễn Thị, anh ta hiện tại chỉ có thể trở về.
“Chuyện này trước hết chưa cần lên tiếng, tôi đã bảo Triều Dã đi điều tra.” Nguyễn Hạo Thần nhàn nhạt nói.
Nghe được cái tên này, Ngụy Toàn nhất thời trợn to hai mắt, Triều Dã ấy thế mà lại tới!
Năng lực của Triều Dã còn ghê gớm hơn anh ta vài phần, có thể nói là một nhân tài toàn năng, không có việc gì là cậu ta không biết làm, cũng không có cái gì cậu ta không học được.
“Cho nên cậu cứ an tâm dưỡng thương trong bệnh viện, chuyện của cậu sẽ được thay thế toàn bộ, trước tiên phải bắt được người đứng sau vụ lần này đã.”
Ngụy Toàn gật gù. Triều Dã tới đây, sự việc cũng phát triển theo chiều hướng khác.
Hiện tại, anh ta đột nhiên thấy mong chờ!
Phía sau, cũng nghe nói chuyện Ngụy Toàn bị tập kích tấn công, là ai có lá gan lớn như vậy đi bao vây tấn công trợ lý đặc biệt của Nguyễn Hạo Thần?
“Chuyện này chúng ta có nên điều tra một chút không?” Lý Lâm hỏi.
Ngụy Toàn đột nhiên bị người ta bao vây tấn công khẳng định không phải là chuyện trùng hợp gì đó, đối phương khẳng định là đã sớm có dự tính thế nhưng trong đó xảy ra chuyện gì anh ta cũng không rõ cho lắm, phải điều tra mới có thể biết được.
Tô Thanh Anh nhíu mày, ánh mắt thoáng vẻ trống rỗng không biết được cô đang suy nghĩ cái gì.
Không lâu sau, cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên, mạnh mẽ nói: “Cặn bã!”