Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 327: Chương 327: Gặp lại Chu Miểu Miểu




Qua lời nói của một vài nhân viên trong công ty, cậu ta biết thật ra con người của phó tổng giám đốc Tô rất tốt, nhưng mỗi khi có chuyện phiền lòng thì cô nhất định sẽ hút thuốc.

Sau khi Lam Hằng rời đi, không lâu sau cậu ta lại quay về và đặt một bịch việt quất chua ngọt sấy khô ở trước mặt Tô Thanh Anh.

Nói: “Phó tổng giám đốc, hút thuốc quá nhiều không tốt cho sức khỏe. Nếu có chuyện phiền lòng thì nếm thử cái này đi, có lẽ tâm trạng của cô sẽ tốt hơn đó.”

Tô Thanh Anh nhìn chằm chằm việt quất khô trước mặt rồi bỗng mỉm cười, không ngờ trợ lý nhỏ này còn rất hiểu chuyện.

Nhưng tâm tư của cậu ta cũng khá tinh tế, nếu không thì đã không nghĩ đến việc mua cho cô thứ này.

Cười dịu dàng với cậu ta rồi nói: “Cảm ơn, cậu vất vả rồi.”

Lam Hằng khẽ gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Tô Thanh Anh cất đồ vào trong túi xách của mình rồi dập tắt thuốc lá. Thật ra thuốc lá là một thứ tốt, ít nhất nó có thể giải tỏa phiền não.

Lúc ra khỏi phòng họp, cô đã quay về dáng vẻ kiêu ngạo ban nãy, vẻ buồn phiền trước đó dường như chỉ là một ảo giác.

Đi tới cửa văn phòng tổng giám đốc, sau đó gõ cửa rồi đi thẳng vào.

Thấy cô tiến vào, Nguyễn Hạo Thần cũng không nói gì. Cô đến đây giống như đến nhà của mình vậy, có điều sau này nơi này cũng sẽ trở thành nhà của cô thôi.

“Được rồi, cô có thể ra ngoài trước.” Nguyễn Hạo Thần nói với thư ký trước mặt.

Chu Miểu Miểu gật đầu một cái rồi xoay người đi ra ngoài.

Lúc nhìn thấy Chu Miểu Miểu, lông mày Tô Thanh Anh nhíu lại. Không phải cô ta chính là nhân viên phục vụ trong quán trà kia ư? Tại sao hiện giờ lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn là thư ký của Nguyễn Hạo Thần.

Mãi đến khi Chu Miểu Miểu rời khỏi văn phòng, Tô Thanh Anh mới chậm rãi thu lại ánh mắt của mình.

“Em còn chuyện gì nữa không? Nếu không có thì đừng ở lại đây, dù sao nơi này cũng không thích hợp với em.”

Nguyễn Hạo Thần lạnh lùng nói.

Tô Thanh Anh nhìn hoàn cảnh xung quanh trong văn phòng rồi nở một nụ cười xinh đẹp.

“Tôi chỉ đến xem thôi mà, có phải anh đang lo tôi sẽ làm gì anh không? Hay là sợ tôi trộm tài liệu bí mật của anh?” Tô Thanh Anh dừng một chút rồi nói: “Anh yên tâm đi, tôi còn chưa đến mức dám ngang nhiên trộm tài liệu mật của các anh.”

Tô Thanh Anh đi tới, ngồi xuống trước mặt anh.

Nhẹ giọng hỏi: “Cô gái vừa nãy là thư ký của anh à?”

Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy Chu Miểu Miểu kia vô cùng kì lạ, giống như cô ta có quen biết cô vậy.

Cô cũng cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, nhưng cụ thể gặp ở đâu thì lại không nhớ ra.

Nguyễn Hạo Thần ngước mắt nhìn cô, không biết cô hỏi vấn đề này để làm gì.

“Thư ký này vừa tới hôm nay, nói trước kia đã từng làm chức vụ này rồi, năng lực cũng không tệ lắm.” Nguyễn Hạo Thần vẫn thành thật trả lời cô.

Tô Thanh Anh như có như không gật đầu.

Trước đây đã làm thư ký? Đã từng làm một nghề được trả lương cao rồi, sao lại có thể đi làm một công việc có mức lương thấp như vậy chứ?

Không biết tiền lương làm thư ký cao hơn nhân viên phục vụ quán trà gấp bao nhiêu lần. Mà ai cũng đều có một loại tâm lý tương đối kì lạ, đó là khi đã nhận được thứ tốt nhất thì sẽ không thể nào chấp nhận được thứ có chất lượng thấp.

Tiền cũng vậy!

Nhưng cũng có thể là sau khi người ta làm nhân viên phục vụ quán trà, không tiếp nhận nổi nên mới chuyển tới.

Điều này cũng không phải là không có khả năng.

Tô Thanh Anh buông bỏ nghi ngờ trong lòng. Hình như người ta làm gì cũng không liên quan đến cô mà, cô cần gì phải đa nghi mà tự tăng thêm phiền não.

Hơn nữa cô ta là thư ký của Nguyễn Hạo Thần, cũng không phải thư ký của cô, cô lo lắng làm gì?

“Nguyễn Hạo Thần, hay là anh cung cấp cho tôi một ít manh mối đi, chẳng hạn như hạng mục nghiên cứu kia của anh?” Tô Thanh Anh cũng chỉ hỏi một chút mà thôi, không hy vọng xa vời Nguyễn Hạo Thần sẽ thật sự nói cho cô biết địa điểm ở đâu.

Nếu anh sẵn lòng cho cô biết thì đã không giấu sâu như vậy.

Khóe miệng Nguyễn Hạo Thần giật một cái, cũng không biết nên nói gì mới tốt. Cô cứ như vậy mà hỏi thẳng ra, rõ ràng đã biết anh sẽ không nói rồi mà.

“Được rồi, tôi không ở đây quấy rầy anh nữa, để tránh cho anh không có cách nào làm việc. Đúng rồi, tôi cảm thấy tôi phải nói cho anh biết một tin tức tốt...” Tô Thanh Anh ra vẻ thần bí nhìn anh, sắc mặt càng ngày càng nghiêm túc, nói: “Nếu tôi mang thai thì anh sẽ thế nào?”

Lúc nghe thấy hai chữ này, đồng tử của Nguyễn Hạo Thần lập tức chấn động mạnh, nhìn cô với vẻ không thể tin, sau đó chậm rãi dời xuống bụng cô, một cảm giác vui sướng lan rộng trong lòng anh.

Tô Thanh Anh nhìn vẻ mặt khiếp sợ, không thể bình tĩnh lại của anh thì cảm thấy hơi buồn cười. Tiếc là cô cũng không mang thai, bọn họ mới làm chuyện kia bao lâu chứ?

Không thể nào nhanh như vậy được, ít nhất cũng phải một tuần mới có thể kiểm tra ra.

“Ha ha ha ha ha!” Cuối cùng Tô Thanh Anh cũng không nhịn được mà cười to vài tiếng, sau đó xoay người rời đi.

Nguyễn Hạo Thần hơi ngơ ngác một chút, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại tinh thần

Sau đó anh nhận ra mình hình như đã bị chơi đùa!

Lần đó ở bệnh viện, dường như bọn họ không hề làm bất kì biện pháp an toàn nào. Nếu có thể, anh hy vọng có một bé cưng đang chờ đợi để được xuất hiện.

Nhưng nếu có thật thì anh nên làm gì bây giờ?

Lần đầu tiên có hy vọng muốn tiếp tục sống sót, không chỉ vì cô, mà còn vì cho đứa trẻ một gia đình trọn vẹn.

Anh nợ thằng nhóc Tô Cảnh Nhạc kia đã đủ rồi, anh không muốn nợ nữa!

Sau khi rời khỏi văn phòng tổng giám đốc, Tô Thanh Anh vừa vặn gặp phải Chu Miểu Miểu.

“Tập đoàn Nguyễn Thị tuyển nhân viên nghiêm ngặt như vậy, không ngờ cô lại có thể tiến vào. Điều này chứng tỏ năng lực của cô không phải rất kém cỏi, làm nhân viên phục vụ trong một quán trà còn phải chịu mọi uất ức, nếu là tôi, tôi cũng nguyện ý quay về làm thư ký một lần nữa.”

“Không ngờ cô đây chính là phó tổng giám đốc Tô của tập đoàn DN, ngưỡng mộ đã lâu. Nhưng phó tổng giám đốc Tô đột nhiên trở thành một trong những cổ đông của tập đoàn Nguyễn Thị, thật khiến người ta cảm thấy bất ngờ.”

Chu Miểu Miểu mỉm cười khéo léo, dáng vẻ ngây thơ trong sáng ở quán trà hôm qua đã biến mất từ lâu, trong mắt mang theo suy tính thâm trầm.

Tô Thanh Anh mím môi mỉm cười: “Trên thế giới này còn rất nhiều chuyện mà cô chưa biết, cũng có rất nhiều thứ cô cần phải chậm rãi học tập. Thế giới có nhiều người như vậy, mỗi người đều là kỳ tích, không phải sao?”

Trong mắt Chu Miểu Miểu xẹt qua chút sắc bén, cũng không nói gì thêm.

Triều Dã đi ra khỏi thang máy, lúc nhìn thấy hai người thì không khỏi có chút kinh ngạc. Chị dâu ở đây thì không có gì kỳ lạ cả, nhưng không phải người phụ nữ này là nhân viên phục vụ trong quán trà ngày hôm qua sao?

Sao cô ta cũng ở đây?

Quần áo trên người cô ta là trang phục thống nhất của thư ký, đến đây làm thư ký ư?

Triều Dã không khỏi thấy nghi ngờ. Người phụ nữ này thực sự không đơn giản. Hôm qua còn là dáng vẻ ngây thơ, hôm nay lại...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.