Vẻ hồng hào trên mặt Lâm Tiêu nhanh chóng biến mất, trong con ngươi hiện lên mấy phần kinh ngạc.
Tô Thanh Anh cứ nói thẳng những lời này ra như vậy ư? Đây cũng quá trắng trợn rồi.
Nếu như thật sự cô ta có xảy ra chuyện gì, vậy thì nhất định là do Tô Thanh Anh làm.
“Cô tưởng rằng tôi vẫn là Tô Khiết trước kia hả? Tô Khiết trước kia đã bị các người giết chết lâu rồi. Cho nên, cô nhất định phải nhìn rõ gương mặt hiện tại của tôi. Tôi cũng không tên là Tô Khiết mà là Tô Thanh Anh!”
Tô Thanh Anh đang định ngồi xuống, đột nhiên liếc xéo cô ta rồi nói: “Còn nữa, tốt nhất cô nên tránh xa tôi ra một chút. Nếu không, tôi sẽ không nhịn được mà muốn ra tay đánh cô đấy.”
Lâm Tiêu: “...”
Đúng là quá vênh váo rồi!
Nhưng mong rằng một ngày nào đó trong tương lai, Tô Thanh Anh đừng có rơi vào tay cô ta. Nếu không cô ta sẽ không nhịn được tiếp tục để cô nếm trải tư vị khắc cốt ghi tâm kia.
Giám đốc Hồ đi ngang qua, trong tay cầm một phần tài liệu.
Bà ta nói với Tô Thanh Anh: “Cô Tô, kế hoạch quảng cáo mà cô sửa chữa đã được thông qua. Ngoài ra, bên trên quyết định giao bản kế hoạch này cho cô xử lý và thực hiện, công ty sẽ chi trả tất cả các chi phí.”
Tô Thanh Anh thật sự không hiểu, chẳng qua cô chỉ trách nhiệm sửa đổi kế hoạch, chứ không phụ trách thực hiện. Sao cô cũng phải đi làm chứ?
Cô có thể từ chối được không?
“Giám đốc Hồ, chắc hẳn công ty cũng có nhân viên chuyên trách thi hành chứ nhỉ?
Tôi chỉ là một nhân viên bình thường ở đây, không thích hợp làm công việc này. Tôi không thể nhận nhiệm vụ này được, bà vẫn nên mời người khác thì hơn.”
Giám đốc Hồ nghe thấy cô nói như vậy, bỗng cảm thấy hơi khó xử. Bên trên dặn dò để cô Tô đi làm, nhưng bây giờ cô ấy lại từ chối thì bà ta phải giải thích như thế nào đây?
Hai bên đều không phải người dễ chọc, làm giám đốc như bà ta thật sự nghẹn muốn chết mà.
Một người có thân phận đặc biệt, người còn lại là cấp trên của mình, đúng là khó xử lý.
Giám đốc Hồ thấy cô kiên quyết như vậy, cũng thật sự không tiện mở miệng. Còn về phần Lâm Tiêu bên kia, căn bản không cần thiết.
Cô ta không có một chút kinh nghiệm nào, kế hoạch sửa đổi thật sự dở tệ.
Bà ta cũng chỉ đành tìm Tô Thanh Anh, kết quả lại bị từ chối, cuộc sống đúng là quá khó khăn.
“Cô Tô, cô xem mình có yêu cầu gì cứ nêu ra. Nhưng bên trên yêu cầu cô thực thi bản kế hoạch này, cho nên cô xem thử có thể tiếp nhận hay không?”
“Nếu tôi nói tôi không thể tiếp nhận thì sao? Các người còn muốn ép tôi phải làm à? Nếu vậy thì làm phiền gọi Nguyễn Hạo Thần đến gặp tôi.
Tôi làm việc không công ba tháng cho Tập đoàn Nguyễn Thị các người, không có một cắc tiền lương nào. Các người còn muốn tôi làm này làm nọ, nghĩ cũng quá hay đi.
Cấp trên của mọi người là ai? Là Nguyễn Hạo Thần bảo hả? Hay là người khác?”
Ựa!
“Việc này không phải do Tổng giám đốc Nguyễn dặn dò, là quản lý cao cấp khác phân phó. Nếu cô Tô thật sự không muốn nhận, có thể xin chỉ thị của Tổng giám đốc một chút, có lẽ anh ấy sẽ đồng ý.”
“Giám đốc Hồ, bà nghĩ tôi đang giữ chức vụ gì? Tôi chẳng qua chỉ là một nhân viên nho nhỏ trong bộ phận Kế hoạch mà thôi. Nhưng mọi người lại bắt tôi đi làm chuyện quá mức so với vị trí này có thể đảm đương. Huống chi đây chẳng phải là công việc của bộ phận Tuyên truyền bên kia à?
Tại sao muốn giao cho tôi chứ? Tôi chỉ chịu trách nhiệm sửa, không phụ trách đi làm.”
Giám đốc Hồ nhất thời không thể phản bác, quả thật cô nói như vậy cũng không sai.
“Nhưng cô Tô, cô có chắc không định cân nhắc một chút hả?”
“Giám đốc Hồ, bà cảm thấy tôi có gì phải cân nhắc không? Đi làm không công ở đây, còn phải suy xét gì nữa?
Trừ khi các người trả lương cho tôi. Nếu tôi lĩnh lương, vậy thì tự nhiên tôi sẽ phải nghe theo các người, tôi có thể đi làm nhiệm vụ này.”
Giám đốc Hồ ngượng ngùng mỉm cười.
Bà ta thật sự không thể làm chủ chuyện tiền lương được.
Huống chi cô Tô đây có lai lịch gì chứ? Phó tổng giám đốc của Tập đoàn DN, trả bao nhiêu tiền lương mới đủ?
Dù sao, bà ta cũng không có lá gan này.
Cùng lắm thì đi xin chỉ thị của Tổng giám đốc một chút.
“Vậy xin cô Tô chờ một lát, tôi đi xin chỉ thị của Tổng giám đốc ngay đây, nếu có thể...”
Giám đốc Hồ không nói ra những lời phía sau. Nếu Tổng giám đốc đồng ý trả lương cho Tô Thanh Anh, vậy thì tức là cô cần phải tuân thủ mệnh lệnh vô điều kiện.
Mọi chuyện trong công việc sẽ do họ sắp xếp.
Tô Thanh Anh lắc đầu.
“Không, tôi cảm thấy chức vụ hiện tại còn khá thoải mái, nên không cần tự tìm phiền phức. Chưa kể tới, tôi cũng có chuyện quan trọng phải làm của mình, làm ơn hãy tôn trọng một chút, tôi cũng là con người.
Tôi làm xong công việc bên này, còn phải về công ty của mình ở bên kia làm việc, tăng ca thâu đêm cũng là chuyện thường tình. Tôi không muốn làm mình quá mệt mỏi. Cho nên, không cần giao kế hoạch quảng cáo lần này cho tôi, cứ giao cho bộ phận Tuyên truyền để họ sắp xếp.
Mọi người sắp xếp cho tôi, một nhân viên trong bộ phận Kế hoạch, là có ý gì chứ? Rõ ràng đang làm khó tôi mà?”
“Vâng, vâng, vâng, cô Tô nói rất đúng. Tôi sẽ giao việc này cho bộ phận Tuyên truyền đi làm.”
Trong lúc họ đang nói chuyện, Lâm Tiêu đã rời khỏi vị trí.
Lâm Tiêu đi tới phòng làm việc của Tổng giám đốc, Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy cô ta thì hơi bất ngờ. Anh còn tưởng rằng sau khi trải qua chuyện tối qua, có lẽ Lâm Tiêu sẽ ở nhà. Thật là hiếm thấy khi hôm nay cô ta đến công ty làm việc.
“Có chuyện gì à?”
“Thần, có phải anh vẫn luôn biết mục đích trở về lần này của Tô Thanh Anh đúng không?”
“Ừ, biết, có vấn đề gì à?”
“Em cho anh nghe một đoạn ghi âm. Nếu anh nghe xong đoạn ghi âm này, anh còn không màng hết thảy thích Tô Khiết. Vậy thì em sẽ không xen vào giữa hai người nữa.”
Nguyễn Hạo Thần vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ trước thái độ thay đổi bất ngờ của cô ta.
Anh quá hiểu tính cách của Lâm Tiêu, cô ta sẽ không dễ dàng từ bỏ những gì mà mình muốn, có thể làm ra bất cứ điều gì chỉ để đạt được mục đích của mình.
Nhưng bây giờ lại có chuyện gì thế này?
Thế nhưng, Lâm Tiêu lại nói ra những lời này, hơn nữa trong tay cô ta có ghi âm gì thế? Liên quan đến Tô Khiết à?
Lâm Tiêu liếc nhìn anh rồi bấm nút phát trên điện thoại.
Cuộc trò chuyện vừa rồi giữa cô ta và Tô Thanh Anh vang lên, hơn nữa vô cùng rõ ràng.
Chẳng mấy chốc, họ đã nghe xong, nhưng vẻ mặt của Nguyễn Hạo Thần vẫn thản nhiên như thường.
Anh cũng không hề ngạc nhiên.
Trong lòng Lâm Tiêu ngày càng trở nên hoảng hốt, lẽ nào thật sự đúng như những gì Tô Thanh Anh đã nói. Nguyễn Hạo Thần vẫn luôn biết cô quay lại để làm gì. Mặc kệ biết Tô Thanh Anh trở về để trả thù, cũng không màng hết thảy mà thích cô.
“Thần, vừa rồi anh cũng đã nghe thấy những lời Tô Thanh Anh nói rồi đó. Cô ta trở về là để trả thù, lẽ nào anh còn muốn để cô ta mãi mãi ở bên cạnh mình thật ư?”
Nguyễn Hạo Thần im lặng không lên tiếng.
Ban nãy nghe được những lời này, nói trong lòng không hề hốt hoảng là giả.
Ngược lại, cô rất hào phóng khi thừa nhận rằng mình quay lại để báo thù.
Không hề vì bất cứ điều gì khác!
“Tiêu Tiêu, chuyện này không liên quan gì tới em, anh khuyên em tốt nhất đừng nhúng tay vào. Nói đến cùng, đều là lỗi lầm của anh năm đó, nếu khi ấy không phải anh đối xử với cô ấy như vậy, thì cô ấy cũng sẽ không căm hận anh như bây giờ.”