Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 132: Chương 132: Sự cố chấp của Lâm Tiêu




Mà Tập đoàn Tô Thị cũng được bàn giao cho anh, nhưng có lẽ bị công ty đối thủ nhắm vào, cho nên dẫn tới tập đoàn này bị tổn thất rất lớn. Nguyễn Hạo Thần cũng phải bù vào hơn nữa còn xử lý xong xuôi.

Những người đó biết Nguyễn Hạo Thần đang xử lý chuyện của Tập đoàn Tô Thị, nên họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Mọi người cũng đều biết rõ những chuyện đã xảy ra sau đó.

So sánh với Lâm Tiêu, anh thật sự nợ Tô Khiết quá nhiều, nhiều đến mức dù mình có chết cũng không thể trả hết.

“Thật xin lỗi Tiêu Tiêu, anh sẽ cố hết sức bù đắp cho em. Nhưng hôn ước của chúng ta nhất định phải hủy bỏ. Anh muốn đưa ra một lời giải thích hợp lý cho Tô Thanh Anh.

Lúc trước, chính anh đã tự mình nổ súng bắn cô ấy. Chỉ vì anh nên mới xảy ra nhiều chuyện như vậy. Hơn nữa, không phải cô ấy gây nên vụ hỏa hoạn năm đó. Anh sẽ tiếp tục điều tra chuyện này, cho đến khi tìm được hung thủ mới thôi!”

Lâm Tiêu nghe nhắc tới vụ hỏa hoạn năm đó, sắc mặt hơi cứng đờ một chút, ánh mắt chợt lóe lên.1

Cô ta cúi đầu.

“Anh nhớ rõ tất cả những lỗi lầm của mình với cô ta, nhưng lại không hề nhớ đến em đối xử tốt với anh ra sao. Anh có biết mình như vậy thật sự rất tàn nhẫn hay không?”

Quả thật rất tàn nhẫn, nhưng anh bắt buộc phải đưa ra sự lựa chọn.

“Anh biết anh làm vậy rất nhẫn tâm, xin lỗi em!”

Nguyễn Hạo Thần nói xong câu này bèn trực tiếp bỏ đi, không hề dừng bước.

Lâm Tiêu nhìn theo bóng lưng của anh, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Tốt nhất anh vẫn nên lựa chọn rời đi.

Cô ta nghiến răng nghiến lợi nhìn màn đêm đen nhánh bên ngoài. Trong lòng dần trở nên ngày càng u ám, cô ta sẽ không để chuyện này kết thúc như vậy...

Ngày hôm sau.

Tô Cảnh Nhạc đã hạ sốt, mới sáng ra đã nhảy nhót tung tăng, không giống bị ốm một chút nào.

Tô Thanh Anh sờ trán của cậu bé một chút, sau khi chắc chắn con trai đã ổn, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhéo khuôn mặt của cậu bé một chút: “Nói cho mẹ nghe tại sao hôm qua lại đột nhiên bị ốm vậy? Có phải lúc ở trường con đã làm gì đó không?”

Tô Cảnh Nhạc vô thức lắc đầu: “Không có đâu ạ...”

Nhưng vẻ ngoài của cậu bé lại tỏ ra rất chột dạ.

Tô Thanh Anh vừa liếc mắt đã nhìn ra.

“Là chính con tự nói ra hay là để mẹ đích thân đi hỏi đây?”

Tô Cảnh Nhạc nghe thấy vậy, khuôn mặt bánh bao nhìn cô đầy ấm ức tủi thân.

Hai bàn tay mũm mĩm nhỏ xoắn lại với nhau đầy lo lắng. Cậu bé bỗng cúi gằm mặt xuống, nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình.

“Mommy, cũng không phải con cố ý. Chính là có một bạn nhỏ rơi vào trong ao nhỏ, sau đó con xuống cứu, vẫn chưa kịp thay quần áo trên người ra.

Lúc ấy con chỉ nghĩ rằng, dù sao cũng sắp tan học nên không nói cho cô giáo biết. Chẳng qua, con không ngờ cơ thể của mình lại yếu đến vậy, ban đêm lại bị sốt...”

Tô Cảnh Nhạc nói đến đoạn sau, giọng ngày càng nhỏ, vùi đầu càng thấp hơn.

Tô Thanh Anh bất đắc dĩ nhìn chiếc đầu nhỏ xù xù của con trai, trong lòng không khỏi thở dài.

Cô ngồi xổm xuống xoa đầu nhỏ của cậu bé: “Lần này mẹ tạm tha thứ cho con, nhưng lần sau nếu như gặp phải chuyện như vậy, con nhất định phải lập tức nói cho cô giáo hay, đã biết chưa? Con cũng chỉ là một đứa trẻ, sức lực có bao lớn chứ? Lúc cứu người, con cũng phải cân nhắc tới an toàn của chính mình.”

Tô Cảnh Nhạc ngoan ngoãn gật đầu.

“Mommy, con xin lỗi, con đã để mẹ phải lo lắng rồi. Về sau, con nhất định sẽ không làm vậy nữa, mà sẽ chăm sóc tốt cho chính mình không để mẹ bận lòng.”

“Được rồi, vậy lần sau con nhất định phải chú ý đấy, chắc chắn phải học chăm sóc bản thân thật tốt đã, mới có thể lo cho người khác được.”

“Dạ, dạ.”

Tô Thanh Anh nhìn con ăn xong bữa sáng, sau đó bón thuốc cho cậu bé.

Cô liếc nhìn đồng hồ theo bản năng, nhanh thật đã mười giờ rồi.

Tô Thanh Anh bỗng nghĩ tới chuyện tối qua, không biết hai người họ trở về có cãi vã long trời lở đất không nhỉ?

“Mommy, mẹ phải đi làm rồi đúng không?”

“Ừ, mẹ đã xin nghỉ giúp con rồi, hôm nay con ngoan ngoãn ở trong nhà nghỉ ngơi một ngày. Không được chạy lung tung, nếu có người gõ cửa, con cũng cứ mặc kệ.

Nếu đối phương cứ dây dưa mãi, lập tức gọi điện cho chú bảo vệ ở cổng, bảo chú ấy lên bắt người xấu đi, đã rõ chưa?”

“Con biết rồi ạ!”

Tô Thanh Anh thích thú trước tư thế đứng bất ngờ và đáng yêu của con trai.

Cô cúi đầu hôn lên mặt cậu bé, rồi cầm đồ của mình lập tức ra cửa.

Sau đó, cô còn nhắn cho Tôn Tử Phàm một tin. Nếu anh ấy rảnh thì làm phiền đến chăm sóc cho cậu bé một chút.

Tô Thanh Anh đã không còn gì để nói về mình nữa, vừa không muốn làm phiền người ta, nhưng lại không thể không nhờ được.

Thật đúng khiến người ta rối rắm.

Cô tới Tập đoàn DN kiểm tra công việc một chút, xử lý xong mọi việc rồi mở một cuộc họp. Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, cô mới vội vàng tới Tập đoàn Nguyễn Thị.

Chẳng qua khi cô ngồi vào vị trí của mình, trông thấy Lâm Tiêu đang ngồi ở vị trí của mình nghiêm túc làm việc.

Không biết có phải do ngày hôm qua cô ta khóc quá nhiều hay không? Hôm nay dù có trang điểm cũng vẫn nhìn rõ bọng mắt.

Lúc thấy Tô Thanh Anh tới, Lâm Tiêu lạnh lùng nhìn cô, không còn dáng vẻ huênh hoang kiêu ngạo, bất cần như mọi khi.

Tô Thanh Anh không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ Nguyễn Hạo Thần thật sự bàn chuyện hủy hôn với cô ta à?

Cô vừa mới ngồi vào vị trí của mình, thì Lâm Tiêu đã đứng dậy đi thẳng tới chỗ cô.

“Cô là Tô Khiết, cho nên trong buổi tối đính hôn của tôi hay ở nhà ăn, tất cả đều là do cô cố ý đúng không? Hơn nữa, có phải Nguyễn Hạo Thần đã biết được thân phận của cô từ lâu rồi không?”

“Đúng thì sao chứ? Lâm Tiêu, cô đừng quên trước kia cô đã từng đối xử với tôi như thế nào. Tôi trở về chính là để làm cô nếm trải cảm giác trước kia của tôi.

Đây chẳng qua mới chỉ là bắt đầu thôi, Nguyễn Hạo Thần cũng không ngoại lệ. Cô tưởng rằng tôi vẫn còn yêu anh ta hả? Điều đó là không thể, chủ yếu tôi muốn tách hai người ra, nhưng không có nghĩa là tôi vẫn sẽ ở bên anh ta.”

“Cho nên cô trở về là để trả thù chúng tôi ư?”

Tô Thanh Anh không hề do dự gật đầu: “Đúng vậy, tôi trở về là để trả thù các người. Những đau khổ mà tôi từng phải chịu, có một nửa đều là do cô ban tặng. Vì vậy sao tôi có thể bỏ qua cho cô chứ?”

Lâm Tiêu mỉm cười đắc ý, giơ di động trong tay lên.

Mặt trên hiển thị đang ghi âm.

Tô Thanh Anh nhướng mày mỉm cười, cười Lâm Tiêu ngây thơ ngu ngốc.

“Cô cho rằng có thể đe dọa tôi chỉ bằng một đoạn ghi âm này ấy hả? Cô thật sự quá ngây thơ rồi! Dù cô có đưa phần ghi âm này cho Nguyễn Hạo Thần nghe, tôi cũng chẳng cần lo lắng chuyện gì cả.

Dù gì Nguyễn Hạo Thần biết rõ tại sao tôi trở về hơn ai hết? Trong lòng anh ta cũng rất rõ vì sao tôi quay lại? Vì cái gì mà trở về?”

Trên mặt Tô Thanh Anh hiện lên một nụ cười xấu xa.

Lâm Tiêu nhìn cô chằm chằm, muốn tìm ra một chút cảm xúc lo lắng của Tô Thanh Anh. Nhưng ngay sau đó, cô ta đã phải thất vọng, bởi vì không tìm thấy bất cứ cảm xúc nào khác trên mặt cô.

“Lâm Tiêu, tốt nhất cô hãy cẩn thận một chút. Lúc trước, cô từng rạch mặt tôi như thế nào, có cơ hội tôi cũng sẽ cho cô cảm nhận một chút nỗi đau thấu tim này...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.