Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 65: Chương 65: Khiêu khích Lâm Tiêu




Cửa văn phòng đột nhiên bị mở ra, Lâm Tiêu thấy cảnh trong phòng thì con ngươi co rụt lại, hầm hầm tức giận xông vào.

“Hai người đang làm cái quỷ gì?” Giọng nói chói tai của cô ta khiến hai người trong phòng hoàn hồn.

Nguyễn Hạo Thần ung dung bình tĩnh đứng dậy. Tô Thanh Anh thấy anh ta có vẻ không hề căng thẳng thì không nhịn được mỉa mai trong lòng. Cặn bã đúng là cặn bã, dù cho bị bắt quả tang thì vẫn điềm tĩnh như thường, cứ như mình chưa từng làm sai chuyện gì vậy.

So với việc nói móc Nguyễn Hạo Thần, Tô Thanh Anh càng thích nhìn dáng vẻ thở hổn hển của Lâm Tiêu hơn. Tận mắt thấy sự phản bội của người mình yêu chắc trong lòng sảng khoái lắm nhỉ? Như cô năm đó vậy, chính mắt thấy chồng mình và người phụ nữ khác thân mật, mập mờ vô cùng mà cô thì bất lực.

Lâm Tiêu xông qua, giơ tay định cho Tô Thanh Anh một bạt tai nhưng bị cô bắt lại.

“Con đĩ, rõ ràng mày có chồng có con rồi. Sao còn đeo bám người đàn ông của tao. Huống hồ, bên ngoài nhiều đàn ông như thế, sao cứ phải bám lấy anh ấy chứ?”

Đôi mắt Lâm Tiêu đỏ ngầu lên, gương mặt trang điểm tinh xảo lúc này trông thật đáng sợ. Tô Thanh Anh buông cô ta ra, sau đó trở tay tát thẳng vào mặt cô ta. Cô không còn là Tô Khiết của trước đây nữa, chuyện gì cũng nhẫn nhịn, dù cho bị đánh như vậy thì cũng nhịn, hèn mọn biết bao!

Cô vẩy bàn tay tê dại của mình, cười nói: “Vậy lúc trước tại sao cô lại đeo bám người đàn ông của Tô Khiết? Anh ta là người đã có vợ, nên chỉ cho phép cô đeo bám chứ không cho phép người phụ nữ khác đeo bám à. Cô Lâm, cô như vậy chỉ chọc cho người ta hận thêm mà thôi.”

Thấy nụ cười của cô, Lâm Tiêu hận không thể xé nát mặt cô ra. Ả này giống hệt Tô Khiết, đều khiến người khác căm hận.

Nước mắt của Lâm Tiêu thi nhau rơi xuống, cô ta quay đầu nhìn sang Nguyễn Hạo Thần đang thờ ơ đứng bên cạnh lên án: “Thần, có phải anh đã bị ả phụ nữ này mê hoặc rồi không? Ả ta chính là một con hồ ly tinh!”

“Tiêu Tiêu, không cho phép em nói cô ấy như thế.” Nguyễn Hạo Thần chau mày khó chịu.

Nghe anh bênh vực đối phương, nước mắt của Lâm Tiêu càng tuôn trào mãnh liệt. Bây giờ anh đã đứng về phía con điếm này rồi ư?

Tô Thanh Anh chỉnh lại chút nếp uốn trên ngực áo, động tác này càng khiến Lâm Tiêu cảm thấy nóng mắt. Vừa nhìn đã biết lúc nãy xảy ra chuyện gì.

Nếu cô ta không mạnh mẽ xông vào, hai người này không biết sẽ tiếp tục đến bước nào nữa.

“Tổng giám đốc Nguyễn, tôi không muốn can thiệp vào chuyện giữa hai vợ chồng anh. Nhưng điều kiện của anh là gì? Chỉ cần tôi có thể chấp nhận thì đều sẽ đồng ý.”

Nhìn nụ cười rạng rỡ của cô, Nguyễn Hạo Thần càng rung động, dù biết nụ cười này vốn không phải thật lòng.

Lâm Tiêu vừa nghe thì cả người đều khó chịu. Lỡ như anh yêu cầu cô ta làm người tình của mình, thì chẳng phải Tô Thanh Anh cũng sẽ đồng ý luôn ư?”

Không được! Không thể để chuyện này xảy ra!

“Nếu cô muốn hợp tác với Nguyễn thị thì phải tới Nguyễn thị làm việc ba tháng. Xét về thân phận của cô đặc biệt, cho phép cô ra vào tự do trong giờ làm việc.”

Tô Thanh Anh nheo mắt, anh ta đúng là biết tính toán để mang lại lợi ích cho mình. Yêu cầu như vậy cũng dám nói ra, nhưng vừa hay rất hợp ý cô.

Tới Nguyễn thị làm việc là có thể tiếp xúc với rất nhiều chuyện.

“Thần, anh muốn để người phụ nữ này tới Nguyễn thị làm việc ư? Em không đồng ý, em kiên quyết phản đối!”

“Cô Lâm, chuyện này không phải chuyện cô được phép quyết định đâu!”

Cô quay sang nhìn Nguyễn Hạo Thần: “Tôi đồng ý với yêu cầu của Tổng giám đốc Nguyễn. Dẫu sao, đây cũng chẳng phải yêu cầu gì quá đáng. Tôi nghĩ ba tháng làm việc cũng trôi qua nhanh thôi. Hơn nữa, còn cho tôi phúc lợi ra vào tự do thì sao tôi lại từ chối cho được?”

“Tô Thanh Anh, đồ con khốn nạn này! Mày cút đi! Tao không cho phép mày bước vào Nguyễn thị nửa bước!”

Nhìn dáng vẻ hung tợn chẳng ra gì của cô ta, Tô Thanh Anh rất vui. Tình trạng bây giờ của Lâm Tiêu khiến cô vô cùng hài lòng. Dù gì món nợ mà cô ta gây ra cũng nên trả rồi, không đúng sao?

Ánh mắt cô mang theo dụng ý sâu xa cầm theo túi xách và tài liệu rời khỏi. Lúc đi tới cửa, cô dừng bước nghiêng đầu cười nhẹ, chất giọng khàn khàn cám dỗ chết người.

“Tổng giám đốc Nguyễn, nếu muốn tôi yêu anh thì anh nên cân nhắc chuyện huỷ hôn với vợ chưa cưới của mình đi. Nếu không thì chúng ta không có khả năng nào đâu. Ngoài ra, ngày mai tôi sẽ cho người đem hợp đồng tới, phiền Tổng giám đốc Nguyễn ký tên vào đó.”

Khi Tô Thanh Anh ra khỏi cửa, nét mặt liền quay về vẻ lạnh lùng. Cô nghe thấy tiếng hét từ phía sau, khoé môi lãnh đạm nhếch lên một nụ cười xinh đẹp. Nụ cười giống như hoa bỉ ngạn nhuốm máu, rất quyến rũ nhưng cũng đầy nguy hiểm!

Vừa vào thang máy, cô lấy khăn giấy ướt lau đôi môi đỏ mọng của mình, cảm giác hôn Nguyễn Hạo Thần khi nãy khiến cô thấy ghê tởm.

Lúc xuống lầu, cô ném thẳng tờ khăn giấy vào thùng rác đầy phóng khoáng. Nhìn thấy cô, Lisa lập tức tới đón. Cô ta lo lắng nhìn cô: “Phó tổng giám đốc, cô có sao không?”

“Đương nhiên là không sao rồi. Tôi thì có chuyện gì được chứ? Yêu cầu của Nguyễn Hạo Thần là tôi phải đến Tập đoàn Nguyễn Thị làm việc trong ba tháng. Tôi đã đồng ý. Sau khi quay về thì cho người chuẩn bị lại hợp đồng đi, ngày mai ký tên.”

Lisa: “…”

Cô ta ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cô, Phó tổng giám đốc chỉ tốn một giờ ngắn ngủi đã giải quyết xong hợp đồng. Nhưng Phó tổng giám đốc của họ vừa nói cái gì, đến Tập đoàn Nguyễn thị làm việc trong ba tháng? Vậy làm sao được? Cô ấy là Phó tổng giám đốc của Tập đoàn DN bọn họ, sao có thể tới công ty khác làm việc chứ? Chuyện này tuyệt đối không được!

Thấy bóng lưng cô đã đi xa, Lisa vội đuổi theo. Phó tổng giám đốc, sao cô có thể đồng ý thoải mái như thế được?

“Thần, rốt cuộc anh đồng ý chuyện gì với người phụ nữ kia vậy? Anh muốn huỷ hôn với em sao? Em không đồng ý!”

Lâm Tiêu nhào vào lòng anh, ôm chặt vòng eo cường tráng của anh, nước mắt cô ta thấm ướt áo sơ mi trắng của anh.

“Thần, em không đồng ý huỷ hôn. Em không đồng ý!”

“Tiêu Tiêu, em đừng như vậy!” Nguyễn Hạo Thần chau mày, anh rất bất lực.

Lâm Tiêu lau nước mắt trên mặt, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh: “Thần, có phải có chỗ nào em làm chưa đủ tốt không? Anh nói ra đi, em thay đổi có được không? Em xin anh đừng huỷ hôn với em. Em thật sự không còn gì cả, chỉ còn mình anh thôi!

Lẽ nào anh cũng muốn rời xa em sao? Có phải anh định đuổi em ra khỏi thế giới của anh giống như anh từng làm với Tô Khiết không?”

“Tiêu Tiêu, em đừng suy nghĩ lung tung. Em biết rõ anh sẽ không làm vậy với em mà. Em bình tĩnh lại trước có được không? Em bình tĩnh lại rồi chúng ta nói chuyện đàng hoàng với nhau.”

Nguyễn Hạo Thần vẫn luôn nhẫn nại và dịu dàng với Lâm Tiêu như trước. Nếu nhìn thấy dáng vẻ lúc này của anh, Tô Thanh Anh nhất định sẽ không nhịn được mà bật cười. Anh vừa dỗ dành vợ chưa cưới, vừa muốn quay lại với cô, đúng thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Lâm Tiêu lắc đầu, dựa vào lòng anh không ngừng lắc đầu.

“Em không bình tĩnh được. Nghĩ tới chuyện anh không cần em nữa thì sao lòng em có thể bình tĩnh cơ chứ!”

Nguyễn Hạo Thần thở dài, anh có thể cho cô ấy bất cứ thứ gì, chỉ có tình cảm là không thể.

“Vậy em muốn vào công ty làm việc, anh có đồng ý không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.