Một tuần sau.
Gương mặt của Thư Khả Như đã lành lặn hẳn, cô ấy cầm gương soi mặt mình với dáng vẻ vô cùng vui sướng.
Cuối cùng cũng hồi phục lại dáng vẻ đáng yêu như trước rồi, gương mặt em bé đáng yêu thế này mà lại bị đánh thành như vậy, thật sự quá khủng khiếp!
Thư Khả Như khẽ vuốt ve gương mặt mình, không khỏi sững sờ. Nghĩ đến dáng vẻ Chu Ngọc bảo vệ Tần Ngọc Linh là cảm giác mỉa mai lại xuất hiện trong lòng cô ấy.
Rõ ràng cô ấy không hề trêu chọc ai, nhưng người bị thương luôn là cô ấy.
Nếu như đã như vậy thì cô ấy cũng không sợ gì nữa. Tần Ngọc Linh là cái thá gì chứ?
Dù sao cô ấy cũng không có vướng bận gì, làm chuyện gì cũng không cần phải cẩn thận dè dặt.
Cái mạng này đã không còn đáng giá bao nhiêu tiền từ lâu rồi.
Hướng Tây Thần đi vào trong, nhìn thấy cô ấy ngây người ngồi soi gương thì anh ta lắc lắc đồ trong tay ra trước mặt cô ấy.
Thư Khả Như ngửi thấy mùi thơm mới dần dần hoàn hồn lại.
Nhìn thấy anh ta, cô ấy không hề ngạc nhiên, bởi vì trong một tuần nay Hướng Tây Thần luôn chăm sóc cho cô ấy.
“Được rồi, em đừng soi nữa, đã khỏi hẳn và không còn dấu vết nào nữa đâu. Em ăn món này trước đi.”
Thư Khả Như đặt chiếc gương trong tay xuống, mỉm cười cầm lấy đồ ăn mà anh ta mang về.
“Tây Thần, anh nói xem em có nên báo thù mối thù này không? Gương mặt em sưng phù lên lâu như vậy mới khỏi, chỉ cần nghĩ đến con người tâm cơ Tần Ngọc Linh đó đang lén lút, à không, đang quang minh chính đại vui vẻ là không thể nào nuốt trôi cục tức ở trong lòng. Hằng ngày em nằm trên giường mong gương mặt của mình mau lành lại, như vậy em mới có thể ra ngoài báo thù. Em nói cho anh biết, nếu như em không báo được mối thù này thì em sẽ mang họ anh.”
Hướng Tây Thần: “...”
Ồ, hoá ra mỗi ngày đều mong gương mặt lành lại là vì muốn báo thù. Nhưng anh ta thật sự nghi ngờ chỉ số IQ của cô ấy như vậy sẽ đấu được với con người mưu mô tâm cơ kia sao?
“Hướng Khả Như, nghe cũng khá là hay đấy chứ.”
Nghe thấy thế, Thư Khả Như liếc anh ta. Anh ta nói vậy là không muốn để cô báo thù sao?
Không thể không báo thù!
“Tíng toong tíng toong...” Tiếng chuông cửa vang lên hai lần.
“Tây Thần, anh mau đi mở cửa đi, xem có phải Tiểu Anh và Tiểu Bảo đến không?”
Hướng Tây Thần nhìn cô ấy, bất lực gật đầu. Một tuần nay cô ấy ở đây đã lười đến mức này rồi, ngay cả cửa cũng phải là anh ta ra mở. Thiệt tình mà!
Anh ta đi ra mở cửa, quả nhiên là Tô Thanh Anh và Tô Cảnh Nhạc.
“Dì Khả Như, Tiểu Bảo đến thăm dì đây. Cháu nghe mẹ nói mặt của dì không khác gì đầu heo, cả tuần này... Ôi á á, dì Khả Như xinh đẹp hơn trước kia rất nhiều.”1
Dưới ánh mắt giết người của Thư Khả Như, khao khát sống sót mãnh liệt của Tô Cảnh Nhạc liền bộc lộ ra ngoài.
“Nếu như cháu thích, dì tình nguyện đợi cháu mười tám năm nữa.”
Tô Cảnh Nhạc vội vàng đi đến rồi ngồi xuống bên cạnh cô ấy, trên gương mặt nhỏ nhắn đẹp trai nở nụ cười rạng rỡ. Thư Khả Như nhìn nụ cười ấy mà trái tim như muốn tan chảy.
Thật là, đừng đáng yêu như vậy chứ!
Tô Thanh Anh nhìn thấy gương mặt của cô ấy không khác gì so với trước kia, cô hỏi: “Bây giờ gương mặt của cậu không có gì đáng ngại nữa rồi chứ?”
“Ừ, tất cả đều ổn rồi. Tiểu Anh Anh, tiếp theo tớ muốn thực hiện kế hoạch báo thù của tớ, cậu ủng hộ tớ không?”
“Thanh Anh, cô không thể nào hồ đồ cùng với cô ấy được. Cô ấy chính là kiểu vết sẹo tốt lên rồi sẽ quên đau.”
Tô Thanh Anh mỉm cười, một lúc sau mới nói: “Cũng không phải là hồ đồ, nếu như trong lòng không cam tâm thì hãy làm chuyện mà mình muốn làm thôi. Ít nhất bây giờ tôi chính là như vậy, tôi sẽ dần dần đòi lại những thứ mà bọn họ nợ tôi và tất cả những chuyện bọn họ làm với tôi. Nếu không bọn họ sống quá an nhàn sẽ quên mất bản thân từng làm ra những chuyện gì.”
Hướng Tây Thần nhìn Tô Thanh Anh, ánh mắt trở nên sâu xa. Xem ra cô cũng là một người phụ nữ có chuyện riêng.
“Được rồi được rồi, không nói những chuyện này nữa. Tiểu Thanh Thanh, anh Tôn nhà cậu đâu rồi? Sao lại không đi cùng với các cậu?”
“Dì Khả Như, gần đây bố con rất bận, thỉnh thoảng còn chơi trò mất tích.”
Thân phận của Tôn Tử Phàm rất đặc biệt, hơn nữa gần đây xảy ra khá nhiều chuyện nên đôi khi anh ta thậm chí còn không ở thành phố Giang Thành. Cũng không biết có phải chỗ anh ta đã xảy ra chuyện gì không.
“Khả Như, tớ có chút chuyện có thể phải làm phiền cậu. Vì để có thể hợp tác với Nguyễn thị, tớ đã đồng ý tuần sau bắt đầu đi làm ở Nguyễn Thị ba tháng. Có đôi khi tan làm muộn, tớ đành phiền cậu đi đón Tiểu Bảo ở nhà trẻ giúp tớ.”
Tô Cảnh Nhạc nhìn mẹ mình, bĩu cái miệng nhỏ nhắn lại: “Mẹ luôn lo lắng về khả năng sinh tồn của con. Hơn nữa nhà trẻ rất gần nhà mình, đi khoảng năm sáu phút là đến nhà rồi.”
Tô Thanh Anh cúi đầu nhìn cậu bé, dịu dàng xoa mái tóc rối xù của cậu.
Cục cưng của cô rất thông minh, đầu óc cũng khác với người bình thường. Nhưng cô lo Lâm Tiêu không đối phó được với cô thì sẽ để ý đến Tiểu Bảo. Đây là chuyện mà cô không muốn nhìn thấy xảy ra nhất.
Tử Phàm không ở đây, cho nên cô chỉ có thể làm phiền đến Thư Khả Như.
Hơn nữa bây giờ người cô tin nhất cũng chỉ có Thư Khả Như, còn những người khác cô không hề tin tưởng.
Thư Khả Như vỗ lên ngực mình, rất phóng khoáng.
“Tiểu Anh Anh, cậu yên tâm đi, tớ nhất định sẽ bảo vệ Tiểu Bảo. Cậu muốn làm gì thì cứ yên tâm mà làm, bọn tớ sẽ ở hậu phương giúp cậu bảo vệ điều cậu muốn bảo vệ.”
Nghe thấy những lời này của cô ấy thì trong lòng Tô Thanh Anh dâng lên cảm xúc rất kỳ lạ, như có một dòng nước ấm chảy qua.
“Thanh Anh à, cô cũng không cần lo lắng quá nhiều, chẳng phải ở đây còn có tôi sao?”
Hướng Tây Thần cười tươi rói, nụ cười tỏa nắng rung động lòng người.
Sau đó mấy người họ lại nói một vài chuyện, rồi Tô Thanh Anh còn có chuyện nên đưa Tô Cảnh Nhạc rời đi.
Trên đường đi, Tô Cảnh Nhạc luôn nhìn chằm chằm vào Tô Thanh Anh. Bị con trai nhìn như vậy khiến cô không được tự nhiên, lúc này Tô Thanh Anh mới quay đầu nhìn cậu bé.
“Tiểu Bảo, có phải con có chuyện gì không? Hay là trên mặt mẹ có thứ gì sao?”
“Mẹ ơi, mẹ xinh quá, cho nên người ta không kìm được mà nhìn mẹ thêm vài lần. Nhưng mẹ đi làm ở công ty của tên khốn đó sẽ không sao thật ư? Sẽ không bị người ta ức hiếp chứ?”
Tô Thanh Anh nhìn cậu bé, cô nở nụ cười hạnh phúc. Con trai của cô thật sự rất hiểu chuyện, hiểu chuyện đến nỗi khiến người ta đau lòng.
Độ tuổi này đáng lẽ phải là độ tuổi náo loạn thích chơi đồ chơi với bố mẹ, nhưng cậu bé lại trưởng thành chững chạc, thậm chí có đôi khi còn hiểu chuyện hơn cả người làm mẹ là cô.
Cô nghĩ đã lâu lắm rồi không đưa cậu bé đi chơi ở công viên, hơn nữa cũng mua rất ít đồ chơi cho cậu bé. Nhân lúc hôm nay còn thời gian, chi bằng cô đưa cậu bé đi chơi một chút.
“Tiểu Bảo, có phải đã lâu lắm rồi mẹ không đưa con đến công viên trò chơi không?”
Nghe thấy vậy, hai mắt cậu bé sáng bừng lên, nhanh chóng đã hiểu ra ý của Tô Thanh Anh.
Cậu bé hơi nhíu mày, cười nói: “Cho nên mẹ định đưa Tiểu Bảo đi chơi sao?”
Cô duỗi tay ra nhéo gương mặt bé nhỏ của cậu bé. Cục cưng của cô thông minh quá, vừa nghe đã có thể hiểu ra rồi.
“Đúng vậy, hôm nay mẹ có nhiều thời gian cho nên có thể đưa Tiểu Bảo đi chơi.”
Cô vừa mới dứt lời, điện thoại bỗng nhiên reo lên.