Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 251: Chương 251: Không rõ tung tích




Sau khi Chu Ngọc dừng xe thì nhanh chóng chạy đến bên cạnh Hướng Tây Thần: “Có phát hiện gì mới không?”

“Xem ra bọn chúng đã đi từ lâu, không biết bọn khốn đó đã đưa cô ấy đi đâu rồi!”

“Bây giờ hối hận thì được gì, ta phải nhanh chóng tìm được cô ấy!”

Hướng Tây Thần nhìn anh ta một cái, không nói gì.

Lông mày nhíu chặt, bây giờ, có thể nói rằng bọn họ không hề có chút đầu mối cũng như manh mối nào.

Bấy giờ, một người công nhân đi ngang qua bến tàu, Hướng Tây Thần vội vàng chặn người nọ lại.

“Chào chú, cho cháu hỏi là nãy giờ chú có thấy bốn chiếc xe màu đen nào chạy qua đây không?”

Người công nhân bến tàu kia hơi bất ngờ, dường như đang nhớ lại.

Sau đó, ông ấy nhanh chóng gật đầu: “Có có có, độ khoảng mười mấy phút trước, có bốn chiếc xe đen đậu ở đây, bọn họ kéo một túi bao tải từ trên xe lên du thuyền rồi rời khỏi, chẳng biết bên trong bao tải có gì nhưng nhìn nom có vẻ nặng lắm.”

Hướng Tây Thần và Chu Ngọc liếc nhìn lẫn nhau, đều biết bên trong bao tải có chứa thứ gì.

Nặng như thế, vậy chắc chắn là Thư Khả Như!

“Vâng, cảm ơn chú!”

Kétttttt…

Phía sau bọn họ chợt có tiếng phanh xe lại.

Bọn họ cùng quay người nhìn lại.

Tô Thanh Anh và Tôn Tử Phàm cùng bước xuống xe, đi về phía bọn họ.

“Tôi vừa bảo Tử Phàm hack thử thì gặp một vấn đề rất nghiêm trọng, đó chính là Khả Như đã bị đưa ra khỏi vùng biển thành phố Giang Thành.

Vốn dĩ có thể theo dõi tiếp nhưng bỗng nhiên mất tín hiệu, hiển nhiên bên bờ biển kia có thứ nhiễu tín hiệu, hai người ngẫm lại xem ai có khả năng cóc Khả Như?”

Chu Ngọc không chút do dự, nói: “Tần Ngọc Linh!”

Ừm!

Tô Thanh Anh im lặng, tại sao lại là người phụ nữ này?

E rằng kiếp trước hai người kia đã kết thù, nếu không thì tại sao kiếp này lại đánh nhau hừng hực như thế.

“Không phải Tần Ngọc Linh từng là người phụ nữ của anh à? Sao ngay cả người phụ nữ của mình mà anh cũng không quản lí được chứ, đúng là vô dụng!”

Chu Ngọc: …

Mẹ nó chứ, đây là lần đầu tiên có người mắng anh ta như thế, nhưng lần này anh ta không muốn so đo bởi vì Hướng Tây Thần nói quá đúng.

Anh ta đã không quản chặt Tần Ngọc Linh, hơn nữa phải trách anh ta đã quá mềm lòng với cô ta, nếu không thì sao lại kéo theo một loạt chuyện sau này chứ.

“Thế nên, lần này Tần Ngọc Linh thật sự muốn cá chết rách lưới à?”

Tô Thanh Anh nhìn mặt biển nổi sóng dữ với vẻ mặt bình tĩnh một cách lạ thường.

“Chúng ta không nên cãi nhau vì vấn đề nhảm nhí ở ngay đây, điều ta nên làm là nghĩ cách tìm người về mới phải, nếu không thì chuyện nguy hiểm hơn thì sẽ càng dễ xảy ra.”

Có điều, bây giờ mà muốn tìm người về thì hoàn toàn là chuyện hoang tưởng.

Hướng Tây Thần và Chu Ngọc có lo lắng thì cũng vô dụng.

Gió biển vô cùng mạnh, Thư Khả Như cảm thấy bản thân mình đang nghiêng ngả, dường như cô ấy đang ở trên thuyền.

Đầu vẫn còn hơi đau nhưng cô ấy nhanh chóng mở mắt.

Bên cạnh Thư Khả Như chính là bao tải đựng cô ấy, sau khi lên du thuyền, có người đã khiêng cô ấy ra để tránh tình trạng ở quá lâu trong đó mà thiếu không khí, dẫn đến bị choáng.

Đầu óc mơ mơ màng màng nhìn tình hình trước mắt, liếc mắt nhìn quanh đều là nước biển, không hề có bất kỳ hòn đảo nào.

Rốt cuộc năm nay của cô thế nào vậy?

Sao chuyện bắt cóc luôn luôn vô duyên vô cớ tìm tới cô thế?

Giãy giụa muốn đứng lên nhưng vì hai chân đã bị trói chặt mà cô ấy không thể đứng thẳng nổi.

Hơn nữa, cô còn phát hiện ra một vấn đề, đó chính là cơ thể cô như nhũn ra, không có tí sức nào.

Chắc hẳn hiệu quả của thuốc mê vẫn chưa hết nên mới khiến toàn thân bủn nhũn.

Du thuyền này lớn như vậy nhưng vì sao không có bất kỳ ai? Chẳng lẽ đều ở khoang điều khiển hết cả sao?

Cô ấy không chút do dự mà gào to: “Alo, có ai bên trong không?”

Dường như nghe được giọng nói của cô ấy, một người áo đen với cơ thể cường tráng đi từ bên trong ra ngoài.

Vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, ánh mắt lúc nhìn người ta cũng hoàn toàn lạnh lẽo.

Cơ thể của Thư Khả Như rụt lại theo bản nặng, đừng bảo thái độ này là sắp ra tay với cô nhá?

Không phải cô khiêm tốn nhưng đoán chừng một đấm của người áo đen cũng dư sức cho cô nằm viện!

“Lớn tiếng gào làm mẹ gì hả? Có gì nói nhanh coi!”

“Tôi chỉ muốn hỏi là nơi đây là đâu? Vì sao mấy người lại bắt cóc tôi?”

Người áo đen nhíu mày: “Cô gái nhỏ, cơm có thể ăn bậy chứ lời thì không được nói lung tung đấy, cái gì mà gọi là chúng tôi bắt cóc cô?

Hai chúng tôi được thuê tạm thời, đây là lần đầu tiên bắt cóc cô, đừng có mà chụp nồi mấy lần trước lên đầu chúng tôi chứ.”

Thư Khả Như phát hiện hình như trọng tâm của người áo đen hơi sai, vì sao cứ phải để tâm đến những chi tiết này hả?

“OK, chúng ta cứ nhảy cóc qua vấn đề này đi. Tôi muốn biết vì sao các anh lại bắt cóc tôi…” Bỗng cô ấy nhớ đến một câu nói của người áo đen, hai người họ là được thuê tạm thời, điều này chứng tỏ người thuê bọn họ mới thật sự là kẻ muốn bắt cóc cô ấy.

“Người sau lưng mấy anh là ai?”

“Cô gái nhỏ à, chẳng phải sau khi tới nơi là cô sẽ biết đấy sao? Bây giờ, chúng tôi không thể nào tiết lộ thông tin của ông chủ được, uy tín chính là thứ cơ bản nhất trong nghề của chúng tôi.”

Thư Khả Như: …

Hóa ra còn có thứ gọi là nguyên tắc trong nghề bắt cóc à?

Cô lại tiếp thu thêm một kiến thức kì lạ.

Thư Khả Như cũng chẳng muốn hỏi nhiều, coi như có hỏi cũng bằng thừa.

Vừa rồi, người áo đen nọ đã nói uy tín là thứ cơ bản nhất trong nghề của họ, thế nên cô ấy có hỏi nữa thì cũng như nước đổ lá khoai.

Quay đầu nhìn mặt biển mênh mông, trong lòng Thư Khả Như bỗng trào dâng nỗi thất vọng khó hiểu, nếu như trên mặt đất, có lẽ bọn họ sẽ dễ tìm được cô một cách dễ dàng hơn nhưng bây giờ…

Nếu cô đoán đúng, có lẽ cô đã rời khỏi vùng biển thành phố Giang Thành.

Người còn sống chưa bao giờ tuyệt vọng như hiện tại!

Có thể tìm được cô hay không đều dựa vào may mắn, dẫu sao chính cô cũng không biết bây giờ mình ở đâu.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, khi đêm xuống, du thuyền mới dừng ở một hòn đảo nhỏ, hòn đảo này gần như chẳng có dấu hiệu của người sống.

Thế nhưng nhìn nơi đây vẫn có bến tàu nhỏ, chắc hẳn là vẫn có nhóm ít ngư dân sinh sống nhưng vì sao cô ấy chẳng trông thấy bất kỳ ai, thậm chí nhà cửa cũng không có lấy một cái vậy.

Đã lâu như vậy, thể lực của cô ấy đã khôi phục hoàn toàn nhưng thế thì có ích gì?

Phía sau có hai người áo đen cường tráng, đánh không lại, mà chạy cũng không nổi nốt!

Bố tiên sư, khổ thế không biết?

Nhưng chẳng bao lâu, trước mắt cô ấy xuất hiện một bóng người, một người mà ai cũng quen thuộc, Tần Ngọc Linh!

Chỉ không gặp một thời gian mà cô ta đã nghèo túng đến thế kia, nhưng chắc hẳn tiền bạc vẫn còn sung túc, nếu không thì sao có tiền thuê đám người này?

Giọng nói của Tần Ngọc Linh đã trở nên vô cùng khàn, cũng không biết gần đây cô ta có làm chuyện gì không phù hợp với lứa tuổi thiếu nhi hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.