Sau khi thay quần áo, Thư Khả Như liền rời khỏi chung cư, cô ấy không để ý đến vài chiếc ô tô màu đen đang đậu bên cạnh, vui vẻ đứng chờ xe.
Điện thoại trên tay đột nhiên rung lên, cô ấy khẽ nhíu mày khi thấy đó là tin nhắn của Huyễn Nhiên.
Thư Khả Như, tôi sẽ không để cho cô sống thoải mái như vậy!
Đây là một dãy số lạ, nhưng ai lại nhắn tin cho cô ấy như vậy?
Hàn Thục Vân và bà Huyễn tuyệt đối không làm chuyện này đâu, dù sao bọn họ mới gặp nhau cách đây không lâu, nên không cần gửi tin nhắn như vậy.
Như thể đang nhớ lại điều gì đó, một hình bóng quen thuộc vụt qua trong tâm trí cô ấy.
Dường như có người đang đến gần, Thư Khả Như đột nhiên ngẩng đầu lên, một người khác từ phía sau bịt miệng cô ấy, một mùi thuốc khó ngửi xộc vào mũi cô ấy, một giây sau cô ấy liền lịm đi.
Mấy người đàn ông to lớn di chuyển rất nhanh, nhìn động tác thuần thục như vậy hẳn là đã làm nhiều lần rồi.
Bên này Hướng Tây Thần đang cầm lấy túi xách của cô ấy và mang nó xuống, cô ấy đúng là người hấp tấp mà, chìa khóa và mọi thứ đều nằm trong chiếc túi nhỏ này, giờ quên mang để xem tối cô ấy về nhà kiểu gì.
Nhưng anh ta hoàn toàn không thấy Thư Khả Như ở dưới tầng trệt, anh ta đứng ở chỗ Thư Khả Như vừa đứng, quay đầu nhìn xung quanh.
Cô ấy vừa mới xuống đây không lâu, muốn đi taxi cũng không nhanh như vậy, chẳng lẽ cô ấy mọc cánh bay đi rồi?
Vài chiếc ô tô màu đen lướt qua trước mặt, nhưng Hướng Tây Thần không để ý, chủ yếu là do cửa sổ đóng chặt nên bên ngoài không nhìn thấy bên trong.
“Ôi, thật là...”
Hướng Tây Thần vừa quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy điện thoại của cô ấy nằm yên lặng dưới bồn hoa, sắc mặt dần dần tối sầm lại.
Thư Khả Như đã xảy ra chuyện!
Nhớ lại vài chiếc xe màu đen lướt qua trước mặt anh ta hồi nãy, mấy chiếc xe đó lao như bay ra ngoài.
Anh lái xe nhanh chóng đuổi theo, trong lòng anh ta có chút chán nản, nếu như anh ta xuống sớm hơn một chút thì chuyện như vậy đã không xảy ra.
Ngay lập tức anh ta liên lạc với Huyễn Nhiên, bọn họ có một thế lực không nhỏ bên trong Giang Thành, nếu nhờ cậu ta tìm giúp thì sẽ nhanh hơn.
Đồng thời, anh ta cũng liên hệ với Tô Thanh Anh, càng nhiều người thì càng nhanh tìm ra!
Sau khi Huyễn Nhiên cúp điện thoại liền yêu cầu mọi người điều tra ngay, chuyện này phải nhanh chóng làm xong, nếu chậm trễ có thể sẽ gây ra hậu quả không thể khắc phục được.
Ai đã bắt cóc Thư Khả Như?
Hàn Thục Vân và mẹ cậu ta hẳn là sẽ không phóng túng làm càn mà bắt người đâu, nếu vậy thì kẻ đó là ai?
Trong đầu cậu ta từ từ hiện lên một bóng dáng, sắc mặt anh tuấn càng ngày càng ảm đạm!
Mấy chiếc ô tô màu đen đang hướng đến bến tàu Giang Thành, cách bọn họ ngày càng xa.
So ra thì Hướng Tây Thần bình tĩnh hơn Huyễn Nhiên rất nhiều, càng hoảng sợ thì suy nghĩ sẽ càng trở nên hỗn loạn.
Ding Ding!
Không biết là ai đã gửi tin nhắn cho anh ta. Hướng Tây Thần không có tâm trạng nhìn vào nó. Mắt anh ta bây giờ đang nhìn vào những chiếc xe con xung quanh. Mặc dù anh ta không nhớ biển số của những chiếc xe màu đen đó, nhưng kiểu xe thì anh ta vẫn nhớ.
Vì vậy, bây giờ không có thời gian để xem thông tin gì.
Nhấn vào tai nghe bluetooth: “Anh có tìm thấy bất kỳ manh mối nào ở đó không?”
“Nếu có bất kỳ manh mối nào, thì tôi gọi cho anh làm gì? Nói sơ cho tôi về chuyện đã xảy ra đi!”
“Tôi chỉ biết là cô ấy đã đi, làm sao tôi biết được sự việc xảy ra như thế nào, nếu tôi biết, anh nghĩ tôi có để cô ấy bị bắt đi như thế này không?
Chẳng qua là cô ấy đứng dưới cửa chung cư đợi xe. Tôi vốn định xuống để đưa túi cho cô ấy, nhưng khi tôi xuống thì cô ấy đã đi mất, điện thoại của cô ấy thì bị rơi dưới bồn hoa bên cạnh.
Vừa đúng lúc có một vài chiếc xe màu đen chạy qua trước mặt tôi, vì vậy tôi nghĩ rằng cô ấy có thể đã bị bắt có.”
“Hai người sống cùng nhau?” Giọng Huyễn Nhiên đột nhiên lạnh hơn.
Hướng Tây Thần âm thầm trợn mắt, bây giờ không phải là lúc để tranh cãi vấn đề này, hiểu không? Vấn đề quan trọng bây giờ là phải tìm người đấy!
“Chúng tôi có ở chung hay không cũng không liên quan gì đến anh. Hiện tại tìm người quan trọng hơn. Nếu có manh mối gì nhớ nói cho tôi biết!”
Anh ta nói xong liền cúp điện thoại.
Huyễn Nhiên liền ném điện thoại sang ghế phụ lái bên cạnh, cái thái độ chết tiệt gì đây, nếu không phải vì Thư Khả Như, cậu ta sẽ không quan tâm đến một người như vậy.
Về phía Hướng Tây Thần, sau khi cúp điện thoại, anh ta mới liếc nhìn tin nhắn vừa rồi, có lẽ là do chị Tịch gửi tới.
Nhưng khi nhìn thấy con số đó, đồng tử của anh ta co rút lại thật chặt.
Đây là số ở nước ngoài, anh ta thuê thám tử tư để điều tra chuyện của em gái, một văn kiện được gửi qua đây, vậy đây có phải là tung tích của em gái anh ta không?
Nhưng tình cảnh trước mắt không cho phép anh ta suy nghĩ nhiều, chỉ có thể chờ kho quay về thì tải lên máy tính để xem.
Nửa tiếng sau, những chiếc ô tô màu đen đậu bên cạnh bến tàu, đưa Thư Khả Như lên một chiếc du thuyền, chiếc du thuyền nhanh chóng xuất phát, cuối cùng cũng chậm rãi biến mất ở phía chân trời.
Sau khi mấy người đàn ông làm xong những việc này, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm, bọn họ chỉ có nhiệm vụ đem người tới đây giao cho người trên du thuyền, sau đó tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của bọn họ.
“Ông chủ, tôi thực sự muốn kiếm thêm vài đơn hàng nữa với công việc kinh doanh dễ dàng như vậy.”
Một người không nhịn được xúc động nói.
Nghề này phát triển nhanh, nhưng đồng thời cũng có nguy hiểm, nếu họ vướng vào một ông chủ lớn nào đó thì sự nghiệp của bọn họ sẽ kết thúc.
“Nói ra cũng đơn giản quá nhỉ, anh tưởng mỗi ngày đều có người chơi trò bắt cóc à? Lẽ nào không cần tính đến chi phí à?”
Bắt cóc cũng cần rất nhiều tiền đấy, hiểu không? Không những phải thuê người mà còn phải lo liệu chuyện một số người rất có thế lực. Nếu không thuê những kẻ cẩu thả kia thì sẽ rất dễ bị phát hiện và nếu bọn họ bị phát hiện, cái kết cục thê thảm nhất định đang chờ bọn họ.
“Được, được rồi, nhiệm vụ hôm nay của chúng ta kết thúc rồi, quay về uống chút rượu ăn mừng đi.”
“Ông chủ nói phải.”
Khi Huyễn Nhiên nhận được tin nhắn từ trợ lý đặc biệt, cậu ta miêu tả với trợ lý đặc biệt về mẫu xe mà Hướng Tây Thần đã nói với cậu ta. Đồng thời yêu cầu anh ta nhanh chóng điều tra sự việc.
Cuối cùng thì cậu ta cũng nhận được câu trả lời, những chiếc xe đó đang đi về hướng bến tàu Giang Thành, không biết bọn họ chở người đến đó để làm gì.
Nếu bị bắt cóc, lúc này nên có cuộc gọi đến, chính vì không có cuộc gọi đến nên khiến người ta cảm thấy bất an.
Sau khi gửi tin nhắn này cho Hướng Tây Thần.
Sau khi Hướng Tây Thần nhìn thấy thông tin, anh ta vội vã đến bến tàu.
Xem ra bọn họ cách bến tàu cũng không xa, chỉ mất nửa tiếng đồng hồ, đám người kia đi tới bến tàu, chẳng trách bọn họ biến mất nhanh như vậy.
Hai chiếc xe chẳng khác nào đang bay, tốc độ của cả hai bên đều kinh hoàng!
Chỉ là sau khi đến bến tàu, mọi thứ không diễn ra suôn sẻ như họ tưởng tượng.
Bến tàu không có ai, một số ngư dân đã về nhà. Lúc này bến tàu có rất ít người, trừ phi có tàu chở hàng đi qua.