Chính vì Tôn Tử Phàm luôn xen vào giữa họ, nên cục diện mới trở nên như ngày hôm nay.
Trước đây, nếu Tôn Tử Phàm không xuất hiện, thì giữa anh và Tô Khiết sẽ không xảy ra nhiều hiểu lầm như vậy.
Cuối cùng còn náo loạn thành cục diện như vậy.
“Tiểu Anh à, em nói thật cho anh biết, bây giờ em đang ở đâu? Không được nói dối.”
Tô Thanh Anh cảm thấy hơi kỳ lạ. Sao Tôn Tử Phàm lại đột nhiên hỏi cô vấn đề này?
“Bây giờ em đang ở cùng với Nguyễn Hạo Thần. Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi à?”
“Không được ở cùng với anh ta, em trở về được không?”
Hả!
“Tử Phàm, em xin lỗi, em không thể đồng ý với anh.”
Người ở đầu dây bên kia nghe thấy câu này thì im lặng mấy giây.
Đột nhiên, anh ấy nói: “Tiểu Anh, trong lòng em vẫn luôn không buông bỏ được anh ta, đúng không?”
“Không phải Tử Phàm, rốt cuộc anh sao vậy?”
“Không có, anh chỉ lo lắng cho em, anh lo em ở cùng với anh ta sẽ, sẽ xảy ra chuyện gì đó!”
“Sẽ không vậy đâu, em có thể tự bảo vệ mình, anh đừng lo lắng. Anh tĩnh dưỡng cho tốt, tối nay em sẽ tới thăm anh, đưa Tiểu Bảo đến đó nữa.”
“Được, anh đợi em.”
Nguyễn Hạo Thần thực sự không nghe tiếp được nữa, lập tức cướp lấy điện thoại trong tay cô. . Truyện Linh Dị
Anh tức giận nói: “Tôn Tử Phàm, tao nói cho mày biết, tối nay cô ấy sẽ không đến đó đâu. Nếu không vì mày thì giữa chúng tao sẽ không náo loạn đến mức này!
Mày cho rằng, hai người là thanh mai trúc mã thì giỏi lắm sao? Mày đừng quên bây giờ tao và cô ấy vẫn chưa chính thức ly hôn, cô ấy vẫn là vợ trên danh nghĩa của tao.
Tao đề nghị mày nên chết tâm đi, khi cô ấy kết hôn với tao, cô ấy không còn chút quan hệ nào với mày nữa, cô ấy cũng không thể thuộc về mày đâu.
Trước đây là như vậy, bây giờ cũng sẽ như vậy. Có tao ở đây, giữa hai người không bao giờ có cơ hội ở bên nhau đâu, huống hồ đứa nhỏ còn là của tao.”
“Nguyễn Hạo Thần anh đừng có quá đáng. Ban đầu đó là con đường anh đã chọn, anh còn có tư cách gì để nói ra những lời này? Anh nghĩ mình là ai? Ai cũng thích anh sao?
Trước đây anh đã làm tổn thương Tiểu Anh như thế? Vậy mà bây giờ vẫn nói yêu cô ấy, đúng là khiến người kinh tởm, nực cười.”
“Cho dù như vậy tao cũng tốt hơn mày rất nhiều, ít nhất tao đã từng có được cô ấy. Còn mày, ngay từ đầu đã không có chiếm được cô ấy rồi.”
Tô Thanh Anh cướp lại di động, trừng mắt nhìn Nguyễn Hạo Thần: “Anh có tư cách gì nói những lời này? Ai cho anh dũng khí đấy? Trước đây quả thực anh có, nhưng anh chưa bao giờ trân trọng. Anh có tư cách gì để nói những lời này với Tử Phàm chứ?
Tôn Tử Phàm là người quan trọng nhất của tôi. Cho dù là trước đây hay bây giờ, ít nhất anh ấy vẫn luôn đứng về phía tôi, không bao giờ bỏ rơi, cũng chưa từng phản bội tôi.
Mà anh chưa từng tin tưởng tôi, trong lòng anh vẫn luôn chỉ có Lâm Tiêu. Cô ta nói gì anh sẽ tin cái đó, trái lại tôi nói gì anh cũng không tin. Ngay cả đứa trẻ trước đây, anh cũng không tin nửa lời đấy thôi.
Nguyễn Hạo Thần anh có tư cách gì mà quản cuộc sống hay xen vào công việc của tôi chứ?”
Sau đó cô trả lời điện thoại: “Tử Phàm, anh đừng coi những lời anh ta nói là thật, cũng đừng để ý tới. Đầu óc anh ta có bệnh đấy, nơi bọn em đi bây giờ hình như là bệnh viện, còn là bệnh viện tâm thần.”
Nguyễn Hạo Thần: “…”
Ý mắng đầu óc anh có bệnh chứ gì?
Nghe thấy giọng nói của Tô Thanh Anh, lửa giận của Tôn Tử Phàm đã bớt đi rất nhiều.
E là trong lòng Nguyễn Hạo Thần càng khó chịu hơn. Nếu cô mắng ngay trước mặt như vậy, mà anh vẫn không thể phản bác, vẻ mặt nhất định sẽ vô cùng đặc sắc
“Ừ, anh biết rồi, một mình em nhất định phải chú ý an toàn. Nếu anh ta muốn làm gì với em, nhất định không được nhẹ tay, ra sức bóp chết anh ta.”
Khóe miệng Tô Thanh Anh giật một cái.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Thanh Anh không nhịn được nhìn về phía anh.
“Nguyễn Hạo Thần, rốt cuộc anh đưa tôi đi đâu vậy? Tôi còn có việc phải làm, không phí thời gian được với anh đâu.”
“Chuyện công việc em không cần phải gấp, dù sao cũng không phải là chuyện to tát gì. Tôi sẽ không đưa em đi bán đâu, lo lắng gì chứ?”
Tô Thanh Anh lập tức nổi giận.
Người đàn ông này luôn như vậy, làm cái gì cũng thần bí.
Ồ, không đúng, trước đây anh sẽ không làm vậy với cô. Nhưng từ khi mình quay lại, mọi chuyện trở nên như này.
Cô nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, bây giờ đã ba giờ chiều, nhưng bọn họ vẫn đang trên đường cao tốc.
Cô cũng không biết Nguyễn Hạo Thần muốn đưa cô đi đâu.
Cô tò mò hỏi anh: “Lẽ nào anh không sợ Lâm Tiêu ghen à?”
“Không liên quan gì đến cô ấy.”
Thực ra Nguyễn Hạo Thần rất muốn biết, những năm qua cô sống ở nước ngoài thế nào? Nhưng anh lại không dám hỏi, vì sợ rằng một số chuyện sẽ nằm ngoài dự liệu của mình, cũng sợ bản thân anh sẽ không chịu đựng nổi tin tức như vậy.
Bởi vì những nỗi đau này là do anh mang đến cho cô, nên không dám biết.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhưng vẫn chưa tới điểm đến.
Tô Thanh Anh biết, bây giờ họ đã rời khỏi phạm vi khu vực Long Thành.
Hướng đi này hình như là đến thành phố Hải Châu thì phải?
Thành phố Hải Châu cũng là một thành phố lớn loại một, làm tốt công tác phủ xanh. Vì gần biển nên hàng năm có rất nhiều khách du lịch đến đây, phát triển nhờ vào ngành du lịch, được xếp hạng rất cao trong các thành phố du lịch.
Hơn nữa cô cũng từng nghe nói rằng, rất nhiều cặp đôi đều thích đến thành phố Hải Châu du lịch. Vì nơi đó không chỉ có danh lam thắng cảnh, mà còn là thiên đường cho các cặp tình nhân.
Tại sao lại nói như vậy?
Bạn đã bao giờ đến cung điện hôn nhân của những cặp tình nhân nơi nối liền giữa trời và biển chưa?
Nơi đó sẽ khiến bạn cảm nhận được một hôn lễ đẹp như trong mơ nhất. Đây cũng là một trong những điểm tham quan nổi tiếng nhất ở thành phố Hải Châu.
Tô Thanh Anh mới chỉ nghe nói đến thành phố Hải Châu cũng chưa từng đến đó. Cho dù là trước đây hay bây giờ cô cũng chưa từng có kế hoạch đến đó.
Suy cho cùng, thiên đường của các cặp đôi danh xứng với thực. Nếu đến đó đoán chừng cũng chỉ ăn cơm chó mà thôi.
Cô liếc nhìn Nguyễn Hạo Thần một cái, thật ra cô cũng không chắc là có phải đến thành phố Hải Châu hay không? Đường đi nhiều như vậy, đến thành phố khác cũng không chừng.
Nếu thực sự đến thành phố Hải Châu, hành trình đó sẽ mất ít nhất bốn năm giờ. Nếu bây giờ họ lái xe, thì đại khái bảy tám giờ sẽ đến nơi.
Đến lúc đó thì trời đã tối.
“Nguyễn Hạo Thần, có phải anh muốn đưa tôi đến thành phố Hải Châu đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Đi đến đó làm gì? Trở về đi! Thành phố này không thích hợp với chúng ta.”
“Em cảm thấy có gì không thích hợp?”
Tô Thanh Anh không trả lời lại.
Có gì không thích hợp, lẽ nào trong lòng anh không rõ ư? Rốt cuộc mối quan hệ giữa họ là gì, trong lòng ai cũng đều rõ như lòng bàn tay?
Cho dù họ vẫn chưa chính thức ly hôn, nhưng đã ly thân năm năm, vậy cũng chẳng khác ly hôn là bao.
Anh có cuộc sống của anh, cô cũng có cuộc sống của mình.
Ngay cả khi lần này trở về sẽ gặp mặt rất nhiều lần, cuối cùng cũng sẽ chia ly.
Cô đã hoàn thành những chuyện mình muốn làm, cũng đã hoàn thành nhiệm vụ mà chú Huy giao cho. Cô sẽ rời khỏi thành phố này và đưa con trai mình đi thật xa.
Cô còn khá tò mò, trước đây Nguyễn Hạo Thần yêu Lâm Tiêu như vậy? Rốt cuộc anh có từng đưa cô ta đến thành phố Hải Châu hay không?