Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 123: Chương 123: Muốn hẹn hò với em




Ba tiếng đồng hồ đã trôi qua, ánh chiều ta rực rỡ chiếu rọi trên bầu trời rất đẹp, giống hệt một bức tranh.

Cô cảm thấy hơi buồn ngủ, ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài, đôi mắt càng trở nên mơ hồ.

Trong suốt quá trình, thỉnh thoảng Nguyễn Hạo Thần lại liếc nhìn cô. Anh thấy cô ngủ rồi, không nhịn được nở một nụ cười dịu dàng.

Sau năm năm, đây là lần đầu tiên họ ở bên nhau hòa thuận như vậy.

Nếu là trước đây, họ trò chuyện chưa đến năm câu đã cãi vã.

Ừ, thật sự rất hiếm thấy cảnh tượng hài hòa như hôm nay.

Chiếc xe dần giảm tốc độ, Nguyễn Hạo Thần lấy di động ra chụp mấy tấm khuôn mặt đang say giấc của Tô Thanh Anh. Cộng thêm phong cảnh tự nhiên làm nền cho cô, thật sự rất xinh đẹp.

Sau đó, anh vô thức cài đặt bức ảnh của cô làm hình nền điện thoại.

Di động của Tô Thanh Anh lại lần nữa vang lên. Nguyễn Hạo Thần vội vàng nghe máy, sợ chuông điện thoại sẽ quấy rầy cô nghỉ ngơi.

“Mommy đã sáu giờ rồi đấy, khi nào thì mẹ về thế? Bây giờ con đang ngoan ngoãn ăn cơm ở nhà dì Khả Như nè.”

Nguyễn Hạo Thần nghe thấy giọng lanh lảnh lại non nớt của con trai mình, trong lòng đừng nói mãn nguyện đến nhường nào. Giọng nói này hoàn toàn khác hẳn với ngày thường nói chuyện cùng anh.

Từ trước đến nay, cậu bé luôn bày ra dáng vẻ dễ thương trước mặt Tô Thanh Anh. Nhưng khi ở cùng với anh, thì lại luôn tỏ vẻ ông cụ non. Rõ ràng nhóc con mới có bốn tuổi, nhưng luôn cho rằng mình đã trưởng thành.

“Mommy, sao mẹ không nói chuyện thế? Có phải mẹ đã xảy ra chuyện gì không? Nếu mẹ gặp phải bắt cóc thì khụ hai tiếng, được không? Nếu không phải thì khụ một tiếng hoặc có chuyện quan trọng gì khác, mẹ cứ bình tĩnh giữ im lặng.”

Nguyễn Hạo Thần: “...”

Bình thường, hai mẹ con họ ở chung với nhau như thế này sao?

Anh thấy hơi đáng yêu, nhưng nhiều hơn hết vẫn là cảm giác ghen tỵ.

“Mẹ của con đã ngủ rồi, đừng làm ồn đến cô ấy được không?”

Câu nói này của Nguyễn Hạo Thần thật sự khiến người ta suy nghĩ miên man. Nếu là một người trưởng thành, nghe thấy vậy nhất định sẽ nghĩ ngờ mối quan hệ trong đó.

Tiếc là, Tô Cảnh Nhạc vẫn chỉ là một đứa trẻ. Tuy rằng cậu bé không suy nghĩ tới khía cạnh khác, nhưng cậu cảm thấy mẹ mình ở cùng một chỗ với Nguyễn Hạo Thần nhất định sẽ không có chuyện gì tốt cả.

“Sao mẹ con lại ở chỗ của chú vậy? Kêu mẹ nghe điện thoại đi.”

“Tên nhóc thối, chú đã nói rằng mẹ con đang ngủ rồi, lẽ nào con không nghe thấy hả? Con gọi điện đến, nếu như không có việc gì thì chú cúp máy đây.”

“Này, thái độ này của anh là gì thế?” Giọng Thư Khả Như vang lên.

Cô ấy rất buồn bực, tại sao Thanh Anh sẽ ở cùng với Nguyễn Hạo Thần chứ?

Lẽ nào Thanh Anh bị Nguyễn Hạo Thần cưỡng ép?

“Vừa khéo cô nghe điện thoại, hôm nay nhờ cô chăm sóc cho tên nhóc thối đó. Tôi và Tô Thanh Anh đều không ở Long Thành.”

Anh nói xong, trực tiếp cúp máy.

Sau khi Thư Khả Như bị ngắt điện thoại, vẻ mặt tức giận.

Cô ấy ném điện thoại lên sô pha.

Sau đó, cô ấy nhìn Tô Cảnh Nhạc rồi bất đắc dĩ nói: “Mà này, sao mẹ cháu và Nguyễn Hạo Thần lại đi cùng nhau thế? Hơn nữa, anh ta nói bây giờ họ không ở Long Thành. Vậy họ đi đâu nhỉ?”

Tô Cảnh Nhạc bất đắc dĩ nhún vai, cậu cũng không biết họ đi đâu nữa.

Có lẽ bây giờ, cậu có thể lợi dụng kỹ thuật hack xác định vị trí của mẹ mình một chút.

Tô Cảnh Nhạc nghĩ như vậy, đồng thời cũng làm y như thế.

Cậu lập tức mở máy tính ra, bàn tay nhỏ ‘lạch cạch’ bay múa trên bàn phím.

Thư Khả Như nhìn thao tác của cậu bé, không khỏi có chút cảm thán.

Có được cậu con trai thiên tài đúng là khác mà. Cậu bé mới có bốn tuổi, nhưng nghịch máy tính đã trôi chảy như vậy rồi. Điều quan trọng là, không phải cậu chơi game, mà là sử dụng kỹ thuật hacker.

Đầu óc này không phải của con người.

Chẳng mấy chốc, Tô Cảnh Nhạc đã định vị xong, trên máy tính có một điểm đỏ nhỏ.

Sau khi Thư Khả Như nhìn phương hướng, ngạc nhiên thốt lên: “Tiểu Bảo, đây chẳng phải là đường tới Hải Châu ư? Lẽ nào Nguyễn Hạo Thành muốn đưa mẹ cháu tới thành phố Hải Châu?”

Tô Cảnh Nhạc còn không quen thuộc lắm với thành thị nơi này.

Cậu hỏi: “Dì Khả Như, thành phố Hải Châu có nơi khác biệt nào không? Họ đi tới đó để làm gì?”

“Nhóc con, cháu không biết chứ? Thành phố Hải Châu được mệnh danh là điểm lựa chọn du lịch đầu tiên trong nước chúng ta đấy. Không chỉ vì phong cảnh và hoàn cảnh của nó, mà quan trọng là vì chủ đề du lịch của họ. Đó là thiên đường của những cặp đôi!”

Rất nhiều cặp đôi lựa địa điểm du lịch, đều sẽ chọn lựa chọn thành phố Hải Châu trước tiên. Vì vậy, dì mới cảm thấy lạ, tại sao Nguyễn Hạo Thần lại dẫn mẹ cháu tới đó làm gì? Cũng không phải đi bàn chuyện làm ăn đâu nhỉ?”

Ựa!

Thiên đường của những cặp đôi à?

“Dì Khả Như, nếu đã là thiên đường của những cặp đôi, nhưng Nguyễn Hạo Thần và mẹ cháu lại không phải là người yêu. Họ tới đó làm gì chứ?”

“Sao dì biết được chứ, điều này thì phải hỏi mẹ cháu chứ.”

Tô Cảnh Nhạc nghe xong, cuối cùng cũng không hỏi thêm gì nữa. Mà dù cậu có hỏi thì cũng không hỏi được gì, vậy thà chẳng hỏi còn hơn, chờ mẹ trở về lại bàn sau vậy.”

Mà đêm dần buông xuống, xe ngừng trước một bờ biển. Gió biển rít gào, thời tiết này còn khá mát mẻ.

Có lẽ Tô Thanh Anh nghe thấy tiếng động, hoặc ngửi thấy vị tanh của biển nên từ từ tỉnh lại.

Cô nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần dựa vào cửa xe hút thuốc, nghi ngờ xuống xe.

Cô nhìn thoáng qua hoàn cảnh xung quanh, chỉ thấy tối mù mịt, cũng không có phong cảnh nào khác.

Tô Thanh Anh không khỏi trợn trắng mắt.

“Có phải đầu anh có hố không? Bên trong còn đựng đầy nước? Nếu anh muốn ngắm biển thì ở Long Thành cũng có đây thôi? Cứ nhất định phải chạy tới đây.

Tối mờ tối mịt, trước không có thôn sau không có tiệm anh định làm gì hả?”

“Nếu tôi nói rằng mình muốn em thì em có đồng ý không?” Nguyễn Hạo Thần nói vô cùng mập mờ.

Tô Thanh Anh: “…”

Đang yên đang lành, đột nhiên lại nghĩ tới chuyện không phù hợp với trẻ em thế? Còn có thể nói chuyện vui vẻ nữa không đây? Muốn cãi nhau hay thế nào?

“Bây giờ tôi cũng không muốn trao đổi với anh về đề tài nhàm chán này. Tôi chỉ muốn hỏi anh, anh đưa tôi đến đây là định làm gì? Muốn ngắm biển thì biển của Long Thành cũng rất đẹp đấy.”

Nguyễn Hạo Thần hút một ngụm thuốc lá, đường nét trên khuôn mặt anh trở nên mông lung dưới làn khói nhả ra.

Cô bước lại gần anh, cầm lấy hộp thuốc lá ở bên cạnh rồi rút một điều ra, thành thạo châm lửa cho mình.

Chỉ có điều, cô vẫn còn chưa kịp hút một hai khẩu, thì đã bị Nguyễn Hạo Thần cướp mất.

“Chẳng phải chỗ này vẫn còn một hộp ư? Sao phải tranh với tôi thế?”

“Hút thuốc không tốt cho cơ thể. Nhất là phụ nữ, cho nên em đừng hút thuốc.”

“Hừ, làm bộ làm tịch!”

“Chúng ta còn cách thành phố Hải Châu không xa, chắc khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến nơi.”

Tô Thanh Anh trợn mắt khinh thường: “Tổng giám đốc Nguyễn, tôi nói này, có phải anh quá nhàm chán nên mới nghĩ tới đến chuyện tới thành phố Hải Châu?”

“Thật ra, hiện tại còn khá nhiều công việc, cũng không rảnh lắm. Thỉnh thoảng thức đêm tăng ca cũng rất bình thường. Nhưng vì em, tôi cảm thấy nhàm chán cũng không tồi.”

Nguyễn Hạo Thần nói, ánh mắt chớp động vài cái, hơi lúng túng nhìn phong cảnh nơi khác.

Tô Thanh Anh nhìn anh chằm chằm, bỗng cười mấy tiếng: “Anh vẫn là Tổng giám đốc bá đạo Nguyễn Hạo Thần như cũ. Nhưng tôi đã không còn là cô chiêu lá ngọc cành vàng duy nhất của nhà họ Tô và Tập đoàn Tô Thị từ lâu rồi. Rất nhiều chuyện đã thay đổi.”

Một câu sơ lược, cảnh còn người mất!

“Chúng ta lâu rồi mới gặp lại, tôi chỉ muốn hẹn hò một lần với em...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.