Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 92: Chương 92: Nảy ra sáng kiến




Cô bước qua đấy, đây là dự án đấu thầu một mảnh đất xây dựng ở Long Thành, tập đoàn Nguyễn thị đưa ra mức giá năm trăm ba mươi triệu.

Tô Thanh Anh lật xem phần giới thiệu về mảnh đất xây dựng này, đây là mảnh đất rất gần với trung tâm thành phố Long Thành, có rất nhiều nhân viên công sở của các công ty thuê nhà ở đó.

Hoàn toàn không cần phải lo lắng về phương diện lưu lượng khách hàng, địa thế cũng rất tốt.

Nếu xây một trung tâm thương mại ở đây thì sẽ là một lựa chọn không tồi!

Nếu tập đoàn DN có thể lấy được mảnh đất này thì Nguyễn Hạo Thần sẽ cảm thấy như thế nào nhỉ?

Cô mỉm cười lạnh lùng, trong đáy mắt xuất hiện vẻ mưu tính.

Không bao lâu sau thì Nguyễn Hạo Thần đã quay về, nhìn thấy cô đứng ngây người trước một bức tranh sơn dầu, nụ cười góc nghiêng đó không hề khác gì Tô Khiết của năm năm trước.

Dường như đã cảm nhận được ánh nhìn nên cô giấu nụ cười đi và nghiêng đầu nhìn sang.

“Có chuyện gì thì anh mau nói, tôi còn phải làm việc.”

“Thực ra cũng không có việc gì cả, sau này có chuyện gì thì cô nhớ gọi cho tôi.”

Tô Thanh Anh: …

Kêu cô tới là để nói với cô hai câu này sao?

Não úng nước rồi à?

Tô Thanh Anh rời khỏi văn phòng mà cũng không quay đầu lại.

Sau khi quay về bộ phận kế hoạch thì cô cầm dự án tuyên truyền trước đó đến bộ phận tuyên truyền tìm Lưu Dương, trước hết cô phải hiểu rõ về sản phẩm chăm sóc da mẫu mới này thì mới có thể tiến hành sửa đổi.

Lâm Tiêu cũng đi theo, đương nhiên là không thể để cho Tô Thanh Anh giành hết mọi công lao một mình được.

Lưu Dương là một chàng trai trẻ tuổi, trông cũng khá thanh tú và tính tình cũng rất điềm đạm.1

Anh ta cũng rất có trách nhiệm và cố gắng với công việc.

Khi nhìn thấy bản dự án tuyên truyền này thì khoé miệng của anh ta vô thức co giật.

Lúc đó chính vì dự án tuyên truyền này bị rò rỉ, mà dù đã cách nhiều năm trời anh ta vẫn không thể nào quên được ánh mắt lạnh lùng của Nguyễn Hạo Thần nhìn những nhân viên trong bộ phận của họ.

Đúng là ám ảnh tâm lý mà!

“Cô Tô, muốn bắt đầu lại bản dự án này lần nữa sao? Có lẽ sẽ có không ít chỗ cần phải sửa đổi và cũng cần phải chọn lựa lại những ngôi sao để hợp tác và đại diện cho sản phẩm.”

“Khoan hãy nói về chuyện dự án, tôi muốn hỏi anh có thông tin chi tiết về sản phẩm chăm sóc da mẫu nâng cấp này không?”

“Chắc chắn có, lát nữa tôi sẽ gửi mail cho cô bản nghiên cứu về các thành phần trong đó và những thứ khác.”

Tô Thanh Anh gật đầu.

Lâm Tiêu ở bên cạnh không nhịn được phì cười: “Tô Thanh Anh à, cô thậm chí còn chưa hiểu rõ về sản phẩm muốn tuyên truyền, vậy cô định sửa đổi dự án tuyên truyền này như thế nào đây?

Đến lúc đó đừng làm hỏng mới trả lại đấy, sản phẩm này là bản nâng cấp thế hệ thứ năm của Misi, hiệu quả tốt hơn bốn thế hệ trước, nhãn hiệu chăm sóc da của tập đoàn Nguyễn thị luôn dẫn đầu trong ngành và cũng có danh tiếng rất tốt. Bốn thế hệ trước đều sẽ tìm những ngôi sao rất nổi tiếng trong lúc đó để làm người đại diện sản phẩm, ứng cử viên cho thế hệ thứ năm này đoán chừng vẫn chưa được xác định.”

Lưu Dương gật đầu không chút dấu vết, tình trạng hiện giờ quả thực là như vậy, dự án tuyên truyền vẫn chưa được thiết kế xong, cấp trên yêu cầu việc tuyên truyền sản phẩm của năm nay nhất định phải mới mẻ sáng tạo, đừng giống như lúc trước làm tới làm lui cũng chỉ là những cách đó.

Đã lỗi thời rồi thì không còn ý nghĩa gì cả.

Vì vậy Tô Thanh Anh còn có khá nhiều việc cần phải hiểu rõ, trước đây cô chưa từng chú ý đến tình hình của tập đoàn Nguyễn thị.

Tập đoàn Nguyễn thị liên quan đến rất nhiều lĩnh vực ngành nghề, không chỉ trong lĩnh vực tài chính, mà còn có những ngành nghề như khách sạn, ẩm thực, giải trí, hơn nữa danh tiếng đều được duy trì ở mức rất tốt.

Đây chính là lý do tại sao tập đoàn Nguyễn thị là tập đoàn đứng đầu trong nước và lọt vào top năm mươi của toàn thế giới, tất cả những thứ này đều do Nguyễn Hạo Thần tạo ra.

Đây đủ để chứng minh rằng người đàn ông này đúng là rất lợi hại.

Vì vậy, nếu muốn đấu với anh, xác suất mà cô có thể thắng sẽ là bao nhiêu?

Tập đoàn DN là công ty do chú Huy thành lập, cũng có vị trí rất cao trong bảng xếp hạng các công ty lớn của nước Mĩ và nó cũng đã tồn tại rất lâu đời.

Bây giờ có ý định quay về phát triển nên cho công ty vào thành phố Giang Thành trước.

Tạm gác suy nghĩ của mình lại, trước mắt vẫn nên giải quyết chuyện này trước.

“Tô Thanh Anh, cô không hiểu rõ sản phẩm thì làm thế nào để sửa đổi dự án tuyên truyền này?”

“Cô tưởng bản thân cô hiểu rất rõ sao? Những gì cô biết chẳng qua là phần giới thiệu trên bề ngoài mà thôi, còn phần cốt lõi thì đoán chắc cô cũng không biết nhỉ, cô nói cho tôi nghe công nghệ cốt lõi của sản phẩm chăm sóc da Misi là gì? Tinh chất trong đó được chiết xuất từ sinh vật nào?

Ngoài ra, tỷ lệ bán hàng của dòng sản phẩm Misi trong những năm qua là bao nhiêu, kinh phí cho việc nghiên cứu thế hệ thứ năm là bao nhiêu? Và có những gì khác biệt trong phần thiết kế tuyên truyền của bốn thế hệ trước?

Làm phiền cô Lâm nói cho tôi biết tất cả những điều này, bằng cách này mới có thể thể hiện rõ sự hiểu biết của cô đối với dòng sản phẩm chăm sóc da Misi hơn.”

Lâm Tiêu tức giận cắn lấy đôi môi đỏ mọng của mình, cô ta cũng không tìm hiểu về những vấn đề này nên cũng không biết.

Nhìn dáng vẻ của cô ta là Tô Thanh Anh biết cô ta không thể trả lời được.

Cô phì cười một tiếng: “Một cái bình hoa mà muốn làm một người tài giỏi à, cô vẫn nên ra ngoài làm thêm vài năm để trau dồi thêm kiến thức đi. Để tránh việc suốt ngày khoe khoang cái dốt của bản thân cô, xem cái dốt là thông minh, điều đó thực sự là ngu xuẩn chứ đã không còn có thể miêu tả bằng từ ngốc nghếch nữa.”

Tất cả những vấn đề mà Tô Thanh Anh đã đề cập trước đó đều cần được hiểu rõ, bằng cách này thì dự án tuyên truyền mới có thể sửa đổi một cách toàn diện hơn, và cũng không lo sản phẩm sẽ xuất hiện tình trạng không đạt yêu cầu.

Tô Thanh Anh liếc nhìn cô ta một lần cuối rồi quay người rời khỏi.

Sắc mặt của Lâm Tiêu trở nên dữ tợn khi nhìn thấy vậy.

Chuyện gì cũng phải chống đối với cô ta, tại sao Tô Thanh Anh lại không chết đi chứ!

Cô ta hung dữ nhìn chằm chằm Lưu Dương: “Lát nữa cũng gửi mail cho tôi về những vấn đề liên quan đến sản phẩm.”

“Được, được!”

Lưu Dương bị ánh mắt của cô ta làm cho hoảng sợ, hình như anh ta chưa từng đắc tội với người vợ chưa cưới của Tổng giám đốc mà, ánh mắt vừa nãy rõ ràng là muốn giết chết anh ta.

Tô Thanh Anh thu dọn đồ đạc của mình rồi rời khỏi tập đoàn Nguyễn thị.

Thời gian đi làm và tan làm của cô đều tự do nên bây giờ cô phải tan làm và đến tập đoàn DN, đã mấy ngày cô không đến tập đoàn DN rồi.

Nếu không xuất hiện thì những người đó chắc hẳn sẽ có ý kiến.

Hơn nữa, cô cần phải họp và muốn tổ chức một kế hoạch tuyên truyền công ty cho tập đoàn DN.

Tập đoàn DN mới vào nước nên cần phải có nhân tài gia nhập vào, và tất nhiên việc gia nhập chỉ giới hạn những người xuất sắc.

Ngoài ra, cô cũng muốn thảo luận với những lãnh đạo cấp cao khác về chuyện của mảnh đất đó, cô đã suy đoán, nếu không có việc gì ngoài ý muốn thì số tiền do tập đoàn Nguyễn thị đưa ra chắc chắn là nhiều nhất.

Vậy thì cô hơn anh một chút là được rồi!

Điều mà Tô Thanh Anh không ngờ tới là chỉ vài ngày cô không đến công ty mà công việc đã chất đống nhiều như vậy rồi, tiếp theo còn có năm sáu cuộc họp lớn nhỏ phải tham dự.

Bận rộn đến chín giờ tối mới chính thức giải quyết xong xuôi, làm một người phụ nữ mạnh mẽ trong công việc là điều tốt nhất, tập trung hết tất cả tinh thần và thể xác vào trong công việc và không có chuyện gì khác phải suy nghĩ đến.

Cô đang định mở tập tài liệu do Lưu Dương gửi đến thì chợt nhớ đến liệu mình có phải đã quên chuyện gì không.

“Á… Thư Khả Như, thả tôi ra! Nếu không thì A Ngọc sẽ không tha cho cô đâu!”

Tiếng la hét thất thanh của Tần Ngọc Linh vang tận màn đêm, mặt mũi cô ta cắt không ra giọt máu, sợ hãi nhìn Thư Khả Như.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.