Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 91: Chương 91: Phương án tuyên truyền bị rò rỉ vào năm năm trước




Chỉ là bây giờ phải bắt đầu lại phương án tuyên truyền này lần nữa, những chi tiết nhỏ trong đây khiến cho cô không rõ lắm.

“Giám đốc Hồ, vậy trước đây là ai phụ trách phương án này, tôi muốn hiểu rõ thêm về những chi tiết trong đây, vì cần phải sửa đổi nên việc hiểu rõ càng toàn diện thì càng tốt.”

“Lưu Dương là người phụ trách trước đây, là đội trưởng lớn của bộ phận tuyên truyền, nếu cô cần hiểu rõ thêm thì có thể liên hệ với anh ta… Cô Lâm!”

Khi giám đốc Hồ nhìn thấy Lâm Tiêu thì lập tức chào hỏi theo bản năng.

Đã làm đến vị trí này rồi thì ít nhiều cũng hiểu được một ít quy tắc của nơi làm việc, trước đây bà ta chắc chắn đã bị sự ghen ghét làm mờ mắt nên mới đối xử với hai người này như vậy.

Tuy Tổng giám đốc nói không cần phải cố tình châm chước, nhưng dù sao đi nữa thì Lâm Tiêu cũng là người vợ chưa cưới trên danh nghĩa của Tổng giám đốc, vì vậy vẫn nên có sự tôn trọng cần thiết.

Tô Thanh Anh thì càng khỏi nói rồi, một nhân viên có thân phận đặc biệt, thời gian đi làm và tan làm tuỳ ý, cho dù ca làm việc chỉ có một tiếng đồng hồ rồi rời đi thì bà ta cũng không thể có ý kiến gì, đây là Tổng giám đốc người ta đặc biệt phê chuẩn, cân nhắc đến cô có thân phận là Phó tổng giám đốc của tập đoàn DN.

Vì vậy bắt đầu từ ngày hôm nay, giám đốc Hồ sẽ không dám tuỳ tiện làm bừa, có một số người là không thể đắc tội được!

“Ừm, vậy thì tôi sẽ cùng phụ trách phương án này với cô Tô.”

Giám đốc Hồ cảm thấy hơi khó xử khi nghe thấy vậy, ý của cấp trên là muốn một mình Tô Thanh Anh hoàn thành phương án này.

“Sao vậy, bà còn có ý kiến với công việc của tôi à? Lẽ nào muốn tôi cứ ngồi ngây ra ở đây không làm gì cả sao? Giám đốc Hồ cho rằng tôi giống như một cái bình hoa à?”

Tô Thanh Anh cúi đầu cười, không phải cô ta vốn là một cái bình hoa sao?

Ngoài việc biết giở những chiêu trò thấp hèn đó ra thì cô ta còn biết làm cái gì nữa chứ.

Giám đốc Hồ vội vàng xua tay: “Không không không, tôi không có ý này, vậy cô Lâm và cô Tô hãy cùng nhau hoàn thành vấn đề của phương án này nhé.”

“Vậy còn coi được!”

Giám đốc Hồ nở ra nụ cười cứng ngắc và vội vàng rời khỏi chiến trường sặc mùi khói thuốc súng này.

Tô Thanh Anh đang lật xem tài liệu phương án trước đây, chỉ là còn chưa kịp nhìn qua thì tài liệu đã bị người ta lấy đi.

Tô Thanh Anh cũng không tức giận, Lâm Tiêu muốn xem thì cho cô ta xem vậy, đoán chừng cũng không thể hiểu được nguyên do trong đó.

Cũng không biết có phải đầu óc của Nguyễn Hạo Thần đã úng nước hay không, rõ ràng biết Lâm Tiêu không hề có bất kỳ kinh nghiệm làm việc nào mà còn cho cô ta vào đây quậy phá.

Nhưng cũng đúng, lẽ nào một tập đoàn lớn như Nguyễn thị không thể nuôi nổi một kẻ rảnh rang sao?

“Tô Thanh Anh, tôi sẽ không để yên chuyện đó dễ dàng như thế đâu, cô cứ đợi đấy! Cô có biết người vợ cũ của Thần đã chết như thế nào không? Chính tôi là người đã một tay sắp xếp tống cô ta xuống địa ngục, cuối cùng thì đến hài cốt cũng không còn.”

Tô Thanh Anh nhướng mày và không hề quan tâm đến những lời nói này của cô ta, cô bắt đầu nghi ngờ về chỉ số thông minh của Lâm Tiêu, cho đến bây giờ vẫn không nghi ngờ về thân phận của cô, hơn nữa cứ mãi cho rằng cô đã chết rồi.

Đồng thời Tô Thanh Anh cũng bắt đầu nghi ngờ về chỉ số thông minh của chính mình, tại sao lúc đó mình lại bị một người có chỉ số thông minh như vậy mưu tính được nhỉ?

“Vậy Lâm Tiêu này, chúng ta cứ chờ xem, ai thắng ai thua vẫn còn chưa chắc chắn đấy, có phải gần đây Nguyễn Hạo Thần thường xuyên đi vắng cả đêm không?”

Sắc mặt của Lâm Tiêu thay đổi, câu bóng gió của Tô Thanh Anh dễ hiểu hơn bao giờ hết!

Cô ta giơ tay lên định tát Tô Thanh Anh một cái nhưng đã bị Tô Thanh Anh tóm lấy nên cái tát đó mới không thể giáng xuống mặt cô.

Đôi môi đỏ mọng của Tô Thanh Anh nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, bản thân cô vẫn có thể cảm thấy sức lực của mình còn hơi yếu và chưa hoàn toàn bình phục.

“Lâm Tiêu, cô tưởng Tô Thanh Anh tôi đây sẽ là Tô Khiết sao? Để mặc cô bắt nạt, tiện thể nói cho cô biết…”

Lâm Tiêu đột nhiên lùi về sau một bước và kinh ngạc nhìn Tô Thanh Anh.

Tô Thanh Anh chỉ nhìn Lâm Tiêu với một nụ cười dịu dàng, rất chú tâm chiêm ngưỡng vẻ mặt hiện giờ của Lâm Tiêu, rất đặc sắc!

… Những gì cô nợ Tô Khiết thì tôi sẽ giúp cô ấy lấy lại từng thứ một, cô không thể trốn thoát được đâu, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi.

Tô Thanh Anh thì thầm vào tai cô ta.

“Cô, cô rốt cuộc là ai?”

“Tôi là ai à, cô đoán đi! Cho dù có đoán trúng thì cũng không có phần thưởng đâu.”

Cô ta hung tợn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tô Thanh Anh, quả thực rất giống với Tô Khiết, nhưng tính cách của Tô Khiết thì hoàn toàn trái ngược, hơn nữa Tô Khiết là một người câm!

Cô ả thực sự là chị em với Tô Khiết sao?

“Trước đây nhà họ Tô chỉ có một đứa con gái duy nhất là Tô Khiết, không thể nào xuất hiện thêm một người chị hoặc em gái được, trừ khi cô đã được gửi đi đào tạo ở nước ngoài từ khi còn nhỏ, vì vậy cô chắc hẳn là chị gái của Tô Khiết!”1

Trí tưởng tượng này đúng là không tệ đấy, một câu chuyện như vậy mà cô ta cũng có thể phác hoạ ra được, đúng là chỉ số thông minh của cô ta khiến người ta phải lo lắng.

Cô như cười mà không phải cười nhìn Lâm Tiêu, nụ cười đầy ẩn ý đó đã kích thích trái tim đang căng thẳng của Lâm Tiêu.

“Tôi sẽ không để cô được toại nguyện, ban đầu tôi có thể làm cho Tô Khiết biến mất khỏi thế giới này thì Tô Thanh Anh cô cũng sẽ không ngoại lệ, Thần chỉ có thể thuộc về một mình tôi, những người phụ nữ khác đừng hòng tơ tưởng đến.”

Tô Thanh Anh không để ý đến cô ta nữa, giấu đi đôi mắt lấp lánh tia sáng lạnh lùng mạnh mẽ.

Ai không buông tha cho ai thì vẫn còn chưa biết chắc!

Thấy cô không lên tiếng, Lâm Tiêu còn tưởng cô đã sợ rồi nên đắc chí ngồi vào chỗ của mình.

Những người trong bộ phận kế hoạch đều lần lượt vểnh tai lên, sau khi hai vị đại thần này đến đây thì cứ gặp mặt là cấu xé nhau, chỉ là chỗ ngồi của họ đều tương đối xa, hơn nữa hai người nói chuyện cũng không lớn tiếng giống như mấy mụ đàn bà chua ngoa đầu đường xó chợ, cho nên chỉ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện liên tục của hai người, còn về nói những gì thì không biết.

Chỉ loáng thoáng không nghe rõ được gì cả!

Bỗng điện thoại chỗ Tô Thanh Anh có một cuộc gọi đến, cô bình tĩnh nhấc máy lên, giọng nói hơi khàn đó mang theo một ý vị khác.

“Alo xin chào, tôi là Tô Thanh Anh.”

Nhưng không biết đối phương đã nói những gì mà chỉ thấy Tô Thanh Anh cúp máy.

“Cô đồng nghiệp thân mến, Tổng giám đốc của cô đang kêu tôi nên tôi phải đến đó trước rồi, ôi, không biết liệu có làm chuyện gì đó không, có cần phải dặm lại lớp trang điểm không nhỉ.”

“Tô Thanh Anh!” Lâm Tiêu nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng đang dần xa của cô, đập mạnh tập tài liệu trên tay xuống bàn.

Trái tim bé nhỏ của từng người trong bộ phận kế hoạch đều không khỏi đập mạnh một cái bởi âm thanh đó.

Tính tình của bà chủ Tổng giám đốc tương lai không được tốt lắm nhỉ!

“Sức khoẻ của cô đã đỡ hơn chưa?”

“Làm phiền Tổng giám đốc Nguyễn lo lắng rồi, sức khoẻ của tôi đã gần hồi phục, vẫn mong Tổng giám đốc Nguyễn sau này có thể quản lý nhân viên thật tốt, nếu lại xảy ra chuyện như vậy nữa thì sẽ không giải quyết đơn giản như vậy đâu.”

“Xin lỗi vì đã để cô chịu tổn thương.”

Anh lại xin lỗi với cô à, e rằng mặt trời mọc lên từ phía Tây rồi.

“Nếu Tổng giám đốc Nguyễn gọi tôi đến đây…”

Sau khi tiếng gõ cửa vang lên ba lần thì Nguỵ Toàn đẩy cửa đi vào, khi nhìn thấy Tô Thanh Anh cũng ở đây thì trong mắt của anh ta hiện lên vẻ kinh ngạc rồi biến mất ngay lập tức.

“Tổng giám đốc, bên đây có một cuộc họp video cần ngài xuất hiện một lát.”

Nghe vậy, Nguyễn Hạo Thần vô thức nhìn sang Tô Thanh Anh: “Cô đợi tôi một chút, tôi sẽ quay về ngay.”

Tô Thanh Anh không nói gì và ngồi xuống ghế sofa.

Nguyễn Hạo Thần rời đi không bao lâu thì Tô Thanh Anh cảm thấy khá nhàm chán, cô quan sát văn phòng của anh, đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát sàn, phải công nhận rằng từ đây nhìn xuống, quang cảnh của Long Thành đúng là rất đẹp.

Khi cô quay người lại thì nhìn thấy một tập tài liệu trên bàn làm việc của anh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.