Tô Thanh Anh là một phó tổng giám đốc mà ngày đầu tiên đi làm đã đến muộn thì sẽ không để lại ấn tượng tốt cho nhân viên đâu.
Dù rằng bây giờ cô vẫn còn chưa hết chênh lệch múi giờ hẳn.
Tô Cảnh Lạc đang xem tin tức buổi sáng, đó là kênh tài chính và kinh tế. Trên ti vi đang phát sóng về chuyện có liên quan tới việc tập đoàn DN chính thức đặt chân vào thị trường trong nước. Trên mạng và cả giới truyền thông đều đang vô cùng xôn xao.
Sau khi Tô Khiết ăn xong bữa sáng đi ra ngoài thì cô cũng xem được tin tức này. Tập đoàn DN vừa mới gia nhập vào thị trường trong nước chưa được bao lâu tất nhiên là muốn tuyên truyền rồi.
Chỉ là hành động của chú Huy nhanh hơn so với tượng tượng của cô mà thôi.
“Mẹ ơi, mẹ phải đi làm rồi ạ?”
Hôm nay Tô Khiết vẫn mặc trên người một bộ đồ vest nữ màu đen chín chắn, cô đi một đôi giày cao gót màu trắng cao tám centimet, kiểu tóc hôm nay của cô cũng khác hẳn so với ngày thường, chải chuốt hơn trước kia nhiều.
Điều này càng thể hiện rõ hơn cô chính là một người phụ nữ giỏi giang chốn công sở.
“Đúng vậy, mẹ phải đi làm rồi. Như thế thì mới có thể kiếm tiền nuôi con được chứ.”
Tô Cảnh Lạc vui vẻ nhoẻn miệng cười, cậu bé nói: “Vậy mẹ cố gắng lên nhé.”
Tôn Tử Phàm ngáp một cái, anh ta đi từ trên tầng xuống, anh ta trông thấy dáng vẻ như thế của Tô Thanh Anh thì hai mắt sáng bừng cả lên.
“Quả nhiên Tiểu Anh mặc gì trông cũng đẹp hết.”
Tô Thanh Anh không để ý đến những lời huyên thuyên của Tôn Tử Hàm, cô nói: “Em phải đi làm rồi, anh cho em mượn xe trong gara của anh dùng một chút nhé, đợi khi nào em mua được xe em sẽ trả lại cho anh.”1
Tôn Tử Phàm gật đầu nói: “Ừ được, em thích đi xe nào thì đi, còn chìa khóa thì em đi tìm quản gia để ấy. Hôm nay anh sẽ đưa Tiểu Bảo đến nhà trẻ, em cứ yên tâm làm việc là được rồi.”
“Nếu như không có điều gì bất ngờ xảy ra thì ngày hôm nay sẽ có một buổi phỏng vấn với giới truyền thông. Hơn nữa em nghĩ chắc là Chú Huy đã gửi thư mời cho các ông chủ của các tập đoàn lớn rồi. Nếu như không xảy ra chuyện gì bất ngờ xảy ra thì bữa tiệc thương mại sẽ được tổ chức vào bảy giờ tối mai, em sẽ tranh thủ cơ hội này chốt được mấy đơn hàng lớn.”
Tô Thanh Anh bây giờ đã không còn là Tô Khiết của ngày xưa nữa rồi. Mấy năm nay cô được Chú Huy đích thân bồi dưỡng, để cho cô bộc lộ tài năng kinh doanh của mình, nếu đã như thế cô phải thừa thắng xông lên.
Tập đoàn DN vừa mới bước chân vào thị trường trong nước không lâu nên tất nhiên cần phải hợp tác để khẳng định được năng lực của tập đoàn. Còn cô sẽ để cho tất cả mọi người nhìn thấy được năng lực của mình.
Tôn Tử Phàm nhìn theo bóng lưng của Tô Thanh Anh, anh ta bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cũng không ngăn cản cô. Anh ta biết rất rõ vì sao cô lại liều mạng cố gắng như thế. Cô không chỉ vì mỗi chuyện báo thù không mà hơn hết là vì Tiểu Bảo nữa.
Chỉ khi Tô Thanh Anh có đủ năng lực thì cô mới có thể bảo vệ tốt cho Tiểu Bảo được.
Tôn Tử Phàm đi tới bên cạnh Tô Cảnh Lạc rồi ngồi xuống: “Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì ngày mai Nguyễn Hạo Thần cũng sẽ tham gia bữa tiệc tối ấy. Có lẽ đây chính là cuộc giao chiến chính thức đầu tiên của hai người họ sau năm năm.”
Hơn nữa cách đây không lâu, đến nay tập đoàn DN đã làm xong hết công tác chuẩn bị để tranh đấu bất kỳ lúc nào với Nguyễn Hạo Thần rồi, trừ khi chết nếu không thì sẽ không bao giờ dừng lại.”
Những lời Tôn Tử Phàm nói đều không sai, mà đúng là Tô Thanh Anh cũng có ý định như thế, cô nhất định sẽ cố gắng đánh bại Nguyễn Hạo Thần.
Tập đoàn DN.
Tô Thanh Anh đi vào bên trong tập đoàn, gương mặt của cô lạnh lùng, đôi mắt phượng còn mang theo một chút hờ hững nữa, trên người cô toát lên một loại phong thái của một người phụ nữ giỏi giang.
Bên trong đại sảnh tầng một, tất cả nhân viên đều đã đứng ngay ngắn ở đó hết cả rồi. Lúc nhìn thấy phó tổng giám đốc tới bọn họ ngạc nhiên đến nỗi há hốc miệng ra.
Lúc trước bọn họ còn đang đoán già đoán non rốt cuộc phó tổng giám đốc là nam hay là nữ. Tất cả mọi người đều cho rằng đó là một người đàn ông vì dù sao thì người có phong cách làm việc mạnh mẽ như thế không giống với tác phong của một người phụ nữ cho lắm.
Tất nhiên cánh truyền thông đứng ở bên ngoài cửa tập đoàn DN cũng đã chú ý tới Tô Thanh Anh rồi. Bọn họ muốn vào phỏng vấn cô một chút nhưng lại bị bảo vệ ở cửa chặn lại.
“Xin chào mọi người, tôi là Tô Thanh Anh là phó tổng giám đốc của tập đoàn DN, sau này mọi người có thể gọi tôi là phó tổng giám đốc Lộ.”
Giọng nói khàn khàn bình tĩnh, lại mang theo sự kiên quyết đặc biệt và sự kiên cường không thể nào bác bỏ được.
Nhất thời tất cả mọi người đều không biết nên làm gì cả, bọn họ chỉ biết người được gọi là phó tổng giám đốc này không phải là kiểu người mạnh mẽ bình thường đâu.
Cánh phóng viên đứng ở bên ngoài nhốn nháo chụp bóng lưng của Tô Thanh Anh. Đột nhiên cô quay đầu lại nói với đám phóng viên: “Các phóng viên xin hãy đợi tôi một lát, đợi tôi thị uy xong tôi sẽ nói với mọi người về kế hoạch phát triển tập đoàn DN trong tương lai.”1
Những lời Tô Thanh Anh nói ra khiến cho tất cả mọi người ở đây đều thả lỏng hơn rất nhiều, còn có người không nhịn được mà bật cười thành tiếng nữa.1
Sau đó Tô Thanh Anh lại nói tiếp: “Những việc tôi muốn dặn dò mọi người không nhiều lắm. Đó chính là mọi người hãy chăm chỉ làm việc, đừng nghĩ đến chuyện gây khó dễ cho sếp của mình, dù sao thì mọi người có được công việc này cũng không dễ dàng gì mà.1
Nếu mọi người làm tốt tôi ắt sẽ có thưởng. Muốn được thăng chức cũng được thôi chỉ cần mọi người có đủ năng lực đó.”
Tô Thanh Anh nhìn xung quanh một lượt rồi cô lười biếng dựa người vào quầy lễ tân. Cô khẽ chạm ngón tay quầy lễ tân rồi hơi nhíu hàng lông mày lại.
“Mọi người có ý kiến gì về những gì tôi nói không? Nếu không ai có ý kiến gì thì giải tán đi. Ngoài ra nhân viên lễ tân là ai vậy?”
Nghe thấy mình bị chỉ mặt điểm tên, hai cô gái nơm nớp lo sợ đứng dậy.
Bọn họ cũng không biết tại sao mình lại căng thẳng như vậy nữa, có lẽ là vì phong thái không tỏ ra tức giận nhưng lại rất uy nghiêm toát ra trên người phó tổng giám đốc này.
“Các cô nên vệ sinh chỗ này một chút, không lẽ các cô định lấy hết bụi bẩn ở đây để làm phấn lót hay sao?”1
Nghe thấy Tô Thanh Anh nói như thế, có không ít người bật cười thành tiếng.
Tô Thanh Anh cũng không để ý đến, yêu cầu của cô đối với nhân viên đều ở mức độ vừa phải, cô muốn để bọn họ phục mình đồng thời cũng không muốn khiến họ căng thẳng đến thế.
“Mọi người tan họp đi.”
Nói xong Tô Thanh Anh bước từng bước đến phía đám nhà báo, mỗi một bước chân đều toát ra vẻ uy nghiêm.
Đã lâu lắm rồi bọn họ chưa nhìn thấy một người phụ nữ mạnh mẽ như thế xuất hiện, bây giờ gặp được, trông cô cứ như một vị vua vậy ấy.
“Phó tổng giám đốc Lộ, xin hỏi tập đoàn DN định phát triển ổn định ở trong nước sao?”
“Đúng vậy, chúng tôi muốn phát triển ở trong nước đồng thời cũng rất muốn được hợp tác với các công ty lớn khác, cùng nhau xây dựng nên một thần thoại thương nghiệp.”
Trên ti vi, lúc nói chuyện với nhân viên và cánh phóng viên trên người phụ nữ đâu đâu toát ra sự quyến rũ không gì có thể sánh nổi. Đây chính là niết bàn trùng sinh, là một khởi đầu hoàn toàn mới.
Đồng thời đan xen cả sự thù hận nữa.
Buổi phỏng vấn với cánh truyền thông kết thúc đã là chuyện của hai tiếng sau rồi. Tô Thanh Anh vừa mới quay lại phòng làm việc thì nhận được điện thoại từ số quen.
“Khả Như, có chuyện gì không?”
“Không có chuyện gì thì tớ không thể gọi điện cho cậu được à? Tớ nói cho cậu nghe này, tớ cũng về Giang Thành rồi đấy. Bây giờ tớ vẫn chưa tìm được việc gì cả thế nên cậu hãy thu nhận tớ đi. Hơn nữa cậu cũng chẳng có tình nghĩa bạn bè gì cả, cậu đã là tổng giám đốc của tập đoàn DN rồi, có được thân phận như thế mà cậu còn khiêm tốn vậy nữa.”
Thư Khả Như là một người bạn Tô Thanh Anh quen được ở Mỹ. Cô ấy có tính cách cởi mở, phóng khoáng. Cho dù là như thế thì cô cũng có thể cảm nhận được sự u sầu thoáng qua trong đôi mắt của cô ấy.
Tô Thanh Anh biết rõ nó có cảm giác như thế nào vì dù sao thì cô cũng là người từng trải mà.
“Bây giờ tớ đang thiếu một trợ lý, nếu như cậu không ngại thì tới đây làm trợ lý cho tớ đi.”
“Tớ không ngại, tớ không ngại đâu. Vừa về nước đã có việc làm sướng thật đấy. Bây giờ tớ tới đó tìm cậu ngay, yêu cậu.”
Tô Thanh Anh nghe thấy tiếng báo bận từ đầu bên kia vọng lại, cô bất đắc dĩ nở nụ cười.
Con nhóc này trước giờ vẫn luôn hùng hùng hổ hổ như thế, tuổi tác của hai người cũng xêm xêm nhau mà cô đã trở nên già dặn, trưởng thành hơn rồi.1
Đứng trước cửa sổ sát đất, Tô Thanh Anh hơi nheo đôi mắt phượng của mình lại, cô ngắm nhìn cảnh vật của Giang Thành.
Năm năm đã trôi qua, Giang Thành, tôi lại trở về rồi đây.
Nguyễn Hạo Thần, Lâm Tiêu, tôi thật sự rất mong chờ sự thể hiện của hai người đấy, gặp nhau trên chiến trường.
Trên ti vi và internet đều đang phát sóng tin tức có liên quan tới tập đoàn DN. Lần này trở về tất nhiên là phát triển mạnh mẽ, ổn định vị thế của tập đoàn DN trên thị trường trong nước.