Ở Washington nước Mỹ có một ngôi biệt thự vừa phồn hoa lại vừa xinh đẹp, người giúp việc mặc trang phục người giúp việc đều đang bận rộn với công việc của riêng mình.
Có một người phụ nữ mặc một bộ đồ Tây màu kem trên người với một mái tóc ngắn gọn gàng, vừa nhìn là biết đây chắc hẳn là một người phụ nữ tài giỏi, chuyên nghiệp.
Cô cầm trong tay một cốc cà phê còn nóng hôi hổi, yên lặng ngắm nhìn mặt trời mọc. Ánh sáng yếu ớt chiếu lên trên người cô càng thể hiện rõ được sự cô độc của cô hơn.
Thời gian trôi qua nhanh thật đấy, thoắt cái đã qua năm năm rồi. Thế nhưng mỗi lần cô nghĩ tới vết sẹo trong lòng mình và gương mặt đã có ít nhiều thay đổi này, cảm giác đau đớn ấy giống như mới vừa trải qua ngày hôm qua vậy.
Có một người đàn ông tao nhã mặc một chiếc áo đuôi tôm bước tới gần cô, mái tóc của ông ta được chải chuốt kỹ càng nhưng gương mặt điển trai ấy lại có chút quen thuộc.
“Tiểu Anh, chào buổi sáng.”
Nghe thấy tiếng của người đàn ông, Tô Thanh Anh mới hoàn hồn lại. Cô hít thở một hơi thật sâu, dường như là đang điều chỉnh lại cảm xúc của mình vậy. Sau khi điều chỉnh xong cô mới quay người lại.
“Chú Huy ạ.”
Người đàn ông khẽ gật đầu, ông ta nở một nụ cười. Ông ta vẫn vê nghịch hai quả hạch đào trong tay phải, còn tay trái thì ông ta để đằng sau lưng.
“Tiểu Anh, cháu ở nước Mỹ cũng đã năm năm rồi nhỉ. Chú là người đã nhìn thấy cháu trưởng thành, đúng là không dễ dàng gì.”
Tô Thanh Anh im lặng không nói năng gì cả.
Cô biết đã đến lúc cô trả ơn ông ta rồi.
Nếu như lúc đó không phải là chú Huy cứu Tô Thanh Anh thì cô đã trở thành cô hồn vất vưởng trên biển từ lâu rồi, trôi nổi khắp nơi đến cả hài cốt cũng không còn.
“Tập đoàn DN đã chính thức được đặt ở Giang Thành rồi. Cháu là phó tổng giám đốc thì cũng nên trở về xem xét tình hình đi thôi. Công ty mới chính thức khai thông thị trường ở trong nước, hơn nữa cháu cũng đừng quên nhiệm vụ mà chú đã giao cho cháu đấy.”
“Cháu sẽ hoàn thành thật tốt ạ.”
Người đàn ông giơ tay vỗ lên bả vai của Tô Thanh Anh, cô có thể nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của ông ta.
“Tiểu Anh này, chú biết trong lòng cháu vẫn còn rất căm hận. Lần này cháu về nước, cháu muốn làm gì thì làm cháu không cần để ý đến quá nhiều chuyện đâu. Cháu phải nhớ rằng chú chính là hậu phương vững chắc nhất của cháu.”
Tô Thanh Anh ngẩng đầu lên, cô cảm thấy hơi cảm động. Suốt năm năm nay người đàn ông này chăm sóc cho cô giống như một người bố vậy. Ông ta đã dạy cô học được mọi thứ, khiến cô dần dần trở nên mạnh mẽ hơn.
Ông ta còn đặc biệt mờ chuyên gia tới để chữa khỏi cổ họng cho Tô Thanh Anh nữa. Tuy giọng nói của cô không được êm tai như hồi trước nữa nhưng cảm giác có thể nói chuyện được thật sự rất tuyệt vời, cô rất cảm kích.
Là ông ta đã cho Tô Thanh Anh cơ hội được sống lại.
“Cháu cảm ơn chú, chú Huy.”
“Con nhóc này, còn phải khách sáo với chú như thế sao.”
Tô Thanh Anh mất một tuần để bàn giao lại hết mọi công việc ở bên này, sau khi cô thu dọn xong hành lý thì bắt đầu lên đường.
Trở về nơi vừa quen thuộc lại vừa xa lạ với cô.
Lúc máy bay hạ cánh thì đã rất muộn rồi. Tô Thanh Anh vẫn mặc trên người một bộ đồ vest. Bộ đồ màu đen này càng làm nổi bật lên phong thái giỏi giang và trưởng thành của cô hơn.
Tô Thanh Anh nhìn sân bay yên ắng, trên gương mặt nhỏ xinh đẹp ấy có một chút lạnh lùng.
Tôn Tử Phàm và Tô Cảnh Lạc tới sân bay đón Tô Thanh Anh. Nhìn một cái là nhận ra cô ngay rồi, dù sao thì phong thái của Tô Thanh Anh cũng quá xuất chúng, cô không muốn bị người khác nhận ra cũng rất khó.
“Mẹ ơi, bọn con ở đây này.”
Tô Cảnh Lạc vui vẻ vẫy vẫy tay, rồi sau đó cậu bé chạy thẳng về phía Tô Thanh Anh.
Tôn Tử Phàm bước từng bước chậm rãi về phía đó. Anh ta mỉm cười nhìn hai mẹ con bọn họ, anh ta cảm thấy vô cùng thỏa mãn trong lòng.
Thật sự mong rằng sẽ như thế này cả đời.
Tô Cảnh Lạc thấy Tôn Tử Phàm vẫn còn chưa đi tới, cậu bé chép miệng có chút ghét bỏ nói: “Bố ơi, đôi chân dài của bố chỉ dùng để trang trí thôi sao? Còn không đi nhanh bằng đôi chân ngắn cũn này của con nữa, bố thấy có mất mặt không vậy? Bố còn không nhanh tới đây xách hành lý cho mẹ đi ạ.”1
Tôn Tử Phàm nghe thấy Tô Cảnh Lạc nói như thế thì mới tăng tốc độ lên. Lúc anh ta đi tới thì khẽ ôm Tô Thanh Anh vào lòng.
Anh ta khẽ nói bên tai cô: “Tiểu Khiết, chào mừng em về nhà.”
Tô Thanh Anh nghe thấy mấy chữ này thì cơ thể cô khẽ run lên, đôi môi đỏ của cô mấp máy. Hiện giờ chỉ có Tôn Tử Phàm mới nói những lời như thế này với cô thôi. Hiện giờ tất cả người ở Giang Thành này đều đang nghĩ rằng con gái của nhà họ Tô, cũng chính là mợ Nguyễn đã ngã xuống vách núi bỏ mạng rồi.
Nhớ lại chuyện của năm năm trước, đôi mắt xinh đẹp Tô Thanh Anh chợt lóe lên một chút lạnh lẽo, trong đó còn có cả sự căm hận đến tột cùng nữa.
Tô Thanh Anh quay về không chỉ vì nhiệm vụ mà Chú Huy giao phó cho mình mà nhiều hơn là để báo thù.
Năm đó đôi mèo mả gà đồng Nguyễn Hạo Thần và Lâm Tiêu đã đối xử với cô như thế nào thì cô sẽ trả lại toàn bộ cho bọn họ.
Khi hai người tách ra thì Tô Thanh Anh mới khôi phục lại vẻ mặt ban nãy, giống như sự thù hận mãnh liệt vừa rồi chỉ là ảo giác vậy.
“Mẹ đi máy bay lâu như vậy có đói không ạ?”
Tô Cảnh Lạc nắm lấy tay mẹ, cậu bé cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Tôn Tử Phàm đứng bên cạnh, một tay anh ta nắm lấy tay của Tô Cảnh Lạc một tay thì xách hành lý, cảnh tượng này trông giống như một nhà ba người vậy.
“Mẹ đã ăn ở trên máy bay rồi, mẹ không đói đâu.” Tô Thanh Anh quay đầu sang nhìn Tôn Tử Phàm.
“Em nhờ anh tìm cho em một căn nhà gần công ty một chút, anh đã tìm được chưa.”
Khụ khụ.
Tôn Tử Phàm chột dạ nhìn sang hướng khác, anh ta vốn chẳng hề nghĩ tới chuyện tìm nhà, anh ta muốn để cho Tô Thanh Anh đến nhà anh ta ở.
“Mẹ ơi, bố vốn không định tìm nhà cho mẹ đâu, ý của bố là muốn để mẹ đến chỗ của bố ở cơ.”1
Tôn Tử Phàm cúi đầu xuống lườm thằng nhóc quỷ này một cái. Đúng là cậu bé biết đào hố chôn bố mình mà. Lúc trước Tô Cảnh Lạc còn đồng ý với anh ta sẽ giữ bí mật chuyện này không nói ra nữa chứ, thoắt cái cậu bé đã bán bố mình đi rồi.
Đúng là quá đáng mà.
Trước mặt mẹ của mình, Tô Cảnh Lạc tỏ ra mình là một đứa trẻ ngoan ngoãn nhưng trên thực tế thì cậu bé muốn có bao nhiêu xảo quyệt thì có bấy nhiêu xảo quyệt.
Tô Thanh Anh mỉm cười không nói năng gì cả, cô đã không còn đòi hỏi bất kỳ tình cảm hay là tình yêu gì nữa, bây giờ cô có Tiểu Bảo là đã thỏa mãn lắm rồi.
Tôn Tử Phàm là một người đàn ông rất tốt nhưng Tô Thanh Anh biết rất rõ mình không xứng với anh ta.
“Tử Phàm, có lẽ tối nay em phải ngủ nhờ ở nhà anh một đêm rồi. Ngày mai lúc đi nhận công việc em sẽ đi tìm nhà sau.”
“Tiểu Anh, em có thể cứ ở nhà anh được mà, như thế cũng tiện cho em chăm sóc Tiểu Bảo nữa. Em xem nếu như em phải đi làm thì ai chăm sóc cho thằng bé bây giờ.”
Tô Thanh Anh lắc đầu, cô vẫn lựa chọn từ chối anh ta.
“Không…”
“Nguyễn Hạo Thần đã gặp được Tiểu Bảo rồi.”
Câu nói này khiến cho Tô Thanh Anh dừng chân lại, cô quay sang nhìn Tô Cảnh Lạc.
Tô Thanh Anh căng thẳng hẳn lên, cô nắm chặt bàn tay đang để bên người lại. Cô tuyệt đối sẽ không để cho Nguyễn Hạo Thần biết được sự tồn tại của Tiểu Bảo, tuyệt đối không thể.1
Vẻ mặt của Tô Thanh Anh trở nên dữ tợn, Tô Cảnh Lạc ôm lấy chân của cô, cậu bé ngẩng đầu lên cười vui vẻ nói: “Mẹ ơi, con là con trai của bố Tôn Tử Phàm mà, hơn nữa tên của mẹ là Tô Thanh Anh chứ không phải là Tô Khiết.”
Giọng nói non nớt của Tô Cảnh Thành khiến cho Tô Thanh Anh hoàn hồn lại, cô ngồi xổm xuống ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cậu bé, đôi mắt của cô đỏ ửng cả lên.1
“Tiểu Bảo, con cũng biết mẹ không thể không có con được.”
Đôi tay nhỏ bé bụ bẫm của Tô Cảnh Lạc ôm lấy Tô Thanh Anh rồi khẽ vỗ lên vai cô: “Mẹ ơi, mẹ đừng sợ, Tiểu Bảo sẽ bảo vệ mẹ, hơn nữa con sẽ không bao giờ rời xa mẹ đâu.”
Tôn Tử Phàm dỡ Tô Thanh Anh đứng dậy, nhìn thấy cô như thế này anh ta lại càng đau lòng hơn. Tất cả những việc cô đã từng trải qua ngay cả một người đàn ông như anh ta cũng không có đủ dũng cảm nữa là.
Buổi sáng ngày hôm sau, Tô Thanh Anh bị Tô Cảnh Lạc gọi dậy. Tuy cô không muốn dậy nhưng vẫn phải dậy. Phải biết rằng đây chính là ngày đầu tiên cô đi làm sau khi cô về nước.