“Các vị, phiền mọi người chờ một lát, chuyện này Tổng giám đốc Nguyễn sẽ cho mọi người một kết quả vừa lòng.”
Ngụy Toàn đã sớm liên hệ Nguyễn Hạo Thần rồi, nhưng vấn đề là điện thoại của anh vẫn luôn tắt máy.
“Kết quả? Cho chúng tôi kết quả thế nào? Giờ là lúc nào rồi còn không chịu xuất hiện. Ngụy Toàn, cậu cảm thấy chúng tôi dễ lừa đúng không hả? Cậu cảm thấy chúng tôi là một đám già cả hết rồi đúng không?”
“Hôm nay chúng ta nói cho rõ ràng đi. Nếu Nguyễn Hạo Thần không thể cho chúng tôi kết quả hài lòng thì cậu ta nên nhanh chóng nhường vị trí này lại đi!”
“Vậy sao? Tôi không nhìn ra các ông đến giải quyết vấn đề đấy? Trông giống đến bức tôi thoái vị hơn.”
Cửa phòng họp bị đẩy mở, giọng nói lạnh lẽo của Nguyễn Hạo Thần truyền tưới, gương mặt nghiêm trang không chút biểu cảm.
Mà hơi lạnh trên người anh lại dày hơn vài phần.
Anh đứng ở cửa nhìn một vòng những người trong phòng. Trong lòng không nhịn được châm chọc. Đều là một đám sói vô ơn nuôi thế nào cũng không thân người thôi. Nhiều năm như vậy đều đợi chia hoa hồng, kết quả vừa có chuyện liền nhảy ra như diễn hài kịch, chỗ này cắn một ngụm, chỗ kia cắn một miếng.
Nguyễn Hạo Thần thong thả đi tới vị trí của mình ngồi xuống, đáy mắt sâu thẳm.
Anh vừa đến thì mấy người này cũng không kiêu ngạo như vừa rồi nữa, ngược lại đều cúi gằm mặt xuống, hoặc là đưa mắt nhìn nhau không dám nói gì.
“Tiếp tục đi, còn vấn đề gì đều nói hết ra cho tôi, có ý kiến gì với tôi cũng nói cả luôn đi. Mỗi người phải đưa ra được mười lý do, không đủ mười thì đừng hòng rời khỏi phòng họp này.”
Nguyễn Hạo Thần dựa vào lưng ghế, lẳng lặng nhìn đám người trước mặt. Không phải vừa rồi khí thế hăng hái vô cùng à?
Sao bây giờ không hé răng nữa rồi!
“Tổng giám đốc Nguyễn, trước mắt công ty gặp chuyện quan trọng như vậy, có phải nên giải quyết vấn đề trước không?”
“Giám đốc Lý, tai ông có vấn đề nên không nghe rõ lời tôi vừa nói à? Tập đoàn Nguyễn Thị họ Nguyễn, nó sụp đổ cũng có tôi chống rồi, mấy người sợ cái gì?”
“Vừa rồi có phải giám đốc Lý có nói nếu tôi không có năng lực ngồi vị trí này thì cút xuống không? Nếu giám đốc Lý tài giỏi như vậy... có muốn ngồi cái ghế này cảm nhận một chút không? Sau đó thuận tiện giải quyết việc này luôn?”
Giám đốc Lý nghe vậy thì chột dạ rời ánh mắt đi, không biết nên nói gì cho phải.
Ông ta đương nhiên muốn vị trí này, nhưng năng lực ông ta không cho phép, dù có lên ngồi cũng chẳng ngồi được bao lâu. Huống chi mọi người đều biết thủ đoạn của Nguyễn Hạo Thần...
Thật sự là tàn nhẫn đến không màng thân thích!
Còn nhớ mấy năm trước, không biết Nguyễn Hạo Thần gặp chuyện gì mà mỗi ngày đều mua say. Có một cổ đông vọng tưởng ngồi vào vị trí của Nguyễn Hạo Thần, kết quả bị cậu ta buộc cho phải nhảy lầu tự sát... Còn là kiểu ngậm bồ hòn không dám kêu một tiếng.
Ai cũng không biết rốt cuộc Nguyễn Hạo Thần đã làm gì vị cổ đông kia.
Nhưng mọi người đều biết, chọc ai cũng đừng chọc vào Nguyễn Hạo Thần!
Người đàn ông này chẳng khác gì Diêm Vương dưới địa ngục vậy!
Nhưng người này thật lâu cũng không dám nói lời nào, vừa ngẩng đầu là bắt gặp ánh mắt lạnh buốt đến xương của Nguyễn Hạo Thần, chỉ nghĩ thôi cũng run rồi.
Ngụy Toàn nhìn thoáng qua tin tức, sau đó ghé lại gần nói gì đó với Nguyễn Hạo Thần.
Nguyễn Hạo Thần khẽ nhếch môi, Nguyễn Thị còn không thiếu chút tiền ấy.
“Nếu không có gì để nói thì tan họp đi. Lần sau lại có chuyện thế này thì các ông sẽ biết vì sao hoa hồng lại màu đỏ đấy!”1
Nguyễn Hạo Thần nói xong liền đứng dậy rời đi!
Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên anh uy hiếp mấy lão già này, thêm một lần cũng không có gì to tát!
Anh về văn phòng của mình, quyết đoán mở máy tính ra, ngón tay thon dài gõ phím lạch cạch, tốc độ nhanh vô cùng.
Ngụy Toàn đã truy tung ra nguồn gốc chuyện này. Nguyễn Hạo Thần đoán không sai, việc này có quan hệ với Phạm Hữu Khánh. Nhưng lần này không chỉ có anh ta mà còn một người nữa.
Mà mục tiêu của bọn họ thống nhất. Bọn họ muốn đối phó với Tập đoàn Nguyễn Thị!
Xem ra anh phải nghĩ cách liên hệ Phạm Hữu Khánh một lần.
Một tiếng sau, máy tính của Tập đoàn Nguyễn Thị đã khôi phục hoạt động bình thường.
Báo trí đã điên cuồng đưa tin chuyện Tập đoàn Nguyễn Thị bị lộ bí mật kinh doanh.
Ngụy Toàn gõ cửa đi vào: “Tổng giám đốc, hội trường họp báo chuẩn bị xong rồi.”
“Được.”
Nguyễn Hạo Thần cầm áo khoác của mình ra ngoài, kế hoạch kinh doanh sau này của công ty đã bị tiết lộ ra ngoài, anh không ngại mượn cơ hội này tuyên truyền một phen.
Đằng nào kế hoạch cũng là để thực hiện, không bằng nhân cơ hội lại công khai mở rộng ra.
Trong hội trường họp báo, toàn bộ các kênh truyền thông của Giang Thành đều nghe tin chạy tới.
Tập đoàn Nguyễn Thị chính là tập đoàn đứng đầu trong nước. Kế hoạch kinh doanh của bọn họ bị tiết lộ ra ngoài là tin tức chấn động cả giới kinh doanh.
Nhưng Nguyễn Hạo Thần lại triệu tập họp báo ngay lúc này, có lẽ là liên quan đến sự kiện lớn đó.
Nếu thật là như vậy thì kiểu gì trang mới của báo kỳ này không lo không hot rồi!
Nguyễn Hạo Thần vừa xuất hiện, ánh chớp máy ảnh lập tức lóe lên không ngừng.
Cánh phóng viên cũng ùa lên vây quanh anh: “Tổng giám đốc Nguyễn, xin hỏi cơ mật của Nguyễn Thị thật sự bị lộ ra ngoài sao? Tổn thất bao nhiêu vậy?”
“Chuyện này có phải do công ty cạnh tranh của các anh gây ra không?”
Nguyễn Hạo Thần liếc nhìn đám nhà báo, ép cho toàn bộ cánh truyền thông ở nơi này an tĩnh lại. Những người đứng hơi gần Nguyễn Hạo Thần đều vô thức lùi lại mấy bước.
“Đầu tiên, lần này không phải cơ mật tập đoàn Nguyễn Thị bị lộ, mà là chia sẻ kế hoạch kinh doanh cho mọi người thấy mà thôi. Tham dự nghiên cứu khoa học không chỉ là cống hiến cho xã hội, còn là đóng góp một phần cho sự phát triển nền văn minh nhân loại.”
“Hơn nữa, những hạng mục này đều đã được Nguyễn Thị đăng ký độc quyền, không có cái gì gọi là để lộ cơ mật cả. Nếu có người bịa đặt thì chúng ta có thể gặp nhau trên tòa án.”
Sau đó Nguyễn Hạo Thần lạnh mặt rời đi, đám vệ sĩ ngăn cản cánh phóng viên điên cuồng ùa lên.
Chuyện sau đó đương nhiên do Ngụy Toàn giải quyết.
Lúc này, Tô Cảnh Nhạc đang ngồi trên sô pha xem tin tức. Cậu bé cũng không vui vẻ chút nào, vất vả lắm mới phá được hệ thống phòng ngự của Nguyễn Thị, kết quả lại bị Nguyễn Hạo Thần giải quyết như chơi. Tâm trạng cậu bé khó chịu vô cùng.
Từ chuyện này cũng thấy được, Nguyễn Hạo Thần thật sự rất có khả năng.
Tôn Tử Phàm cũng đi tới. Anh ta biết năng lực của Nguyễn Hạo Thần luôn rất khá, lại không ngờ có thể mạnh mẽ đến như vậy. Thật sự khó mà tưởng tượng.
Hơn nữa, e là mọi số liệu trong kho tài liệu trên máy tính anh ta đều có phòng bị cả rồi, bằng không sao có thể giải quyết nhẹ nhõm như vậy được.
Năm năm trước cũng vậy, có thể nói người này không hề e ngại loại chuyện này xảy ra.
Nói cách khác, anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng, đề phòng mọi khả năng!
Như vậy chứng tỏ người đàn ông này càng đáng sợ.
“Daddy, Nguyễn Hạo Thần thật khó đối phó.”
Tôn Tử Phàm nhướng mày, cười nói: “Khó đối phó mới vui chứ. Nếu dễ dàng bị xử lý thì anh ta đã không phải Nguyễn Hạo Thần rồi.”
“Khi nào mẹ con mới về?”
“Chắc mấy ngày nữa. Công ty bên này cũng đã nhập trú rồi...”