Nguyễn Hạo Thần ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, có chất lỏng ấm nóng chảy ra từ mũi, ông chủ hoàn toàn không họ đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ này của anh thì trong lòng chợt thấy hoảng.
“Cậu à, cậu bị sao vậy? Sao vợ cậu và con trai lại bỏ đi rồi?”
Nguyễn Hạo Thần nghe giọng của ông chủ, đôi mắt đờ đẫn mới từ từ tập trung lại.
Bụng anh căng cứng, quay đầu nhìn ông chủ, giọng nói hiền lành lại trầm thấp: “Thật ra tôi yêu cô ấy, gặp cô ấy là phúc ba đời của tôi. Nhưng tôi mắc phải căn bệnh rất rất nặng, tôi không biết bản thân mình còn có thể sống bao lâu, tôi không thể liên luỵ hai mẹ con…”
Ông chủ ngơ ngác nhìn Nguyễn Hạo Thần, nhất thời ông ta cũng không biết nên nói gì thì hơn.
“Cậu à, cậu lau máu mũi của mình trước đi, không thể để chảy mãi…”
Nguyễn Hạo Thần đứng dậy, tuỳ tiện lấy khăn giấy lau máu mũi của mình, sau đó quay người rời đi.
Ông chủ nhìn bóng lưng anh, nghẹn ngào nói không nên lời.
Trên thế giới này, có rất nhiều chuyện đều chưa biết. Hơn nữa bây giờ y học phát triển như thế, muốn chữa trị một số bệnh cũng không phải ảo tưởng gì cả.
Và có lẽ hai mẹ con vừa đi trước vốn không biết anh này mắc bệnh rất nặng…
Nguyễn Hạo Thần trở về bệnh viện, Triều Ca đã đứng trong phòng bệnh chờ anh. Chỉ thấy vẻ mặt của anh ta lạnh lùng hơn trước rất nhiều, và tay của anh ta hình như đang cầm hồ sơ bệnh án thì phải.
“Muộn vậy rồi sao cậu còn chưa về?” Nguyễn Hạo Thần nhướng mày hỏi.
“Bác sĩ nói tế bào ung thư của anh đã đã lan rộng, nếu không tìm được gan mật thích hợp, vậy thì thời gian của anh có thể sẽ rút lại rất ngắn.
Cộng thêm vết thương trên người anh còn chưa lành, chuyện làm hóa trị lại khó khăn…” Triều Ca nói, cuối cùng cũng không nói tiếp được.
Đây chính là nguyên nhân tại sao lão đại ngày càng gầy gò ư? Thỉnh thoảng xuất hiện tình trạng đau bụng và chảy máu mũi. Hệ thống miễn dịch của cơ thể anh đang bị phá huỷ, cho nên mới xuất hiện tình trạng như thế.
Xem ra, lão đại chưa nói bệnh tình của mình cho Tô Thanh Anh và đứa trẻ kia. Nhưng tâm tư của cậu bé luôn rất nhạy cảm, hôm đó đã hỏi anh ta vấn đề này.
Nếu cứ tiếp tục, anh ta có thể giấu được tới khi nào?
Vẻ mặt của Nguyễn Hạo Thần rất thản nhiên, không hề tỏ ra nao núng. Truyện Trọng Sinh
Anh nhìn anh ta, nói: “Nay cậu đã biết mấy chuyện này rồi, vậy thì chuẩn bị giữ bí mật cho tốt, đừng nói cho bất kỳ ai, cũng đừng nhắc cho bất kỳ người nào.
Nhất là hai mẹ con họ. Nếu cậu dám nhắc một chữ nào với hai mẹ con, vậy cậu tự mình về căn cứ chịu phạt đi.”
Triều ca: “…”
Anh ta hoàn toàn không biết rốt cuộc anh khổ tâm như vậy là vì nguyên nhân gì?
“Tôi đã nợ hai mẹ con họ quá nhiều quá nhiều rồi, nhiều đến mức cho dù cả đời này tôi cố hết sức cũng không trả xong, dùng quãng đời còn lại của mình để trả cũng trả không hết.
Mọi chuyện đều là lỗi của tôi. Nếu không phải tại tôi, cô ấy cũng sẽ không thay đổi diện mạo từng có của mình. Tôi nợ cô ấy, mãi mãi cũng không trả hết.”
Triều Ca đã không biết nên nói gì mới tốt. Năm năm trước lão đại chính tay lấy súng bắn trúng tim của chị dâu Tô Khiết, còn để cô ấy rơi xuống vách núi…
Rốt cuộc tình hình lúc đó như thế nào, anh ta hoàn toàn không tưởng tượng ra được.
Gieo gió gặt bão!
“Tôi sẽ không nói ra chuyện này. Nhưng lão đại, tôi hy vọng anh có thể tích cực điều trị, nhất định sẽ trị khỏi mà.”
“Thời gian không còn sớm, cậu về trước đi. Chuyện của tôi, tự tôi biết chừng mực.”
Nguyễn Hạo Thần rót một ly nước ấm để uống, chậm rãi đi tới trước cửa sổ, nhìn ánh trăng vằng vặc trên bầu trời đêm, đột nhiên trong lòng có chút cô đơn.
Tô Thanh Anh và Tô Cảnh Nhạc về tới nhà. Cậu bé càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó sai sai. Chính Nguyễn Hạo Thần rất ư là kỳ lạ. Một giây trước họ còn giống một nhà ba người, yêu thương thắm thiết. Một giây sau, trực tiếp mỗi người đi một ngả.
Nhưng rõ ràng, cảm xúc của mommy của cậu bé không phải rất ổn, chắc vì chuyện lúc nãy. Chỉ yêu một người, có nhiều lúc không cần nói ngoài miệng, một ánh mắt đã biểu đạt đủ rồi.
Lúc nãy, Nguyễn Hạo Thần nhìn mommy của cậu bé bằng ánh mắt đầy thâm tình, còn xen lẫn nhiều cảm xúc khác.
“Mommy, mẹ thật sự tin…”
“Bé cưng, con tắm rửa rồi đi ngủ thôi. Ngày mai con còn phải tới nhà trẻ, không được tới trễ.” Ok, rõ ràng mommy của cậu bé đang né chủ đề này.
Tô Thanh Anh cau mày, một lúc lâu hàng lông mày cũng chưa giãn ra.
Nguyễn Hạo Thần có yêu cô hay không, bản thân cô có thể cảm nhận được. Nhưng bây giờ cô đã có kế hoạch khác. Nếu chú Huy muốn có được tập đoàn Nguyễn Thị, vậy thì tiếp theo chắc chắn sẽ chính thức giao chiến với Nguyễn Hạo Thần.
Nói không chừng sẽ làm ra một số chuyện làm tổn thương đến anh, để tránh chú Huy kêu người khác hành động, khoảng thời gian gần đây, cô cần phải tránh xa Nguyễn Hạo Thần.
Tiếp tục điều tra những nhiệm vụ chú Huy giao cho, tới lúc đó, bất quá thì đưa anh cao chạy xa bay là được.
Điện thoại reo một lúc, cô thấy tin nhắn Lý Lâm gửi đến. Toàn bộ những địa điểm cần thiết đều không thu hoạch được gì. Hơn nữa, nơi mà lúc trước Ngụy Toàn đi tới hình như là cố tình đi đường vòng để vào.
Cảm giác này giống như gặp phải ma vậy, Ngụy Toàn thật sự là một người đàn ông vô cùng nhanh trí.
Lúc Tô Thanh Anh định tắt máy, đột nhiên nhận được tin nhắn thứ hai của Lý Lâm, nội dung liên quan đến chuyện của Vương Luân.
Vương Luân và cổ đông Địch Như Quảng đã bị Nguyễn Hạo Thần tống vào nhà giam với tội danh làm rò rỉ và bán bí mật của công ty.
Hai người họ đã mấy chục năm vẫn chưa ra, điều quan trọng là lúc trước họ vẫn luôn liên lạc với một số, là số điện thoại bên Mỹ.
Lúc Tô Thanh Anh nhìn những dòng tin này, trong lòng càng khẳng định Vương Luân và Địch Như Quảng nhận chỉ thị của ai đó, chắc chắn đều có liên quan hoặc liên hệ với chú Huy.
Nếu là như vậy, một thế lực khác trong bóng tối chắc là Vương Luân.
Điểm này không cần phải nghi ngờ.
Mục tiêu ngay từ đầu vô cùng rõ ràng, kêu Vương Luân giúp âm thầm thu mua số cổ phiếu rải rác, chính là để sau này có thể đối đầu với Nguyễn Hạo Thần. Nhưng cổ phiếu trong tay anh không phải nhiều một cách bình thường.
Bốn mươi ba phần trăm cổ phiếu là cổ đông kiểm soát tập đoàn Nguyễn Thị, cũng là Tổng giám đốc chấp hành của tập đoàn này.
Nhưng giải quyết xong hai người kia cũng tốt, tránh phiền phức về sau.
Chuyện tìm sở nghiên cứu phải cần phải tăng tốc, không thể kéo dài thêm được nữa.
Trong màn đêm có tiếng thở dài não nề.
Vẻ mặt của Tô Thanh Anh dần tỏ ra nghiêm nghị, có vài chuyện đặt lên người cô, cho dù cô không muốn gánh cũng phải gánh.
Cô đi tới trước sofa, mở laptop ra xem số cổ phiếu hiện có trong tay mình, cũng mới được mười hai phần trăm, so với Nguyễn Hạo Thần đúng là cách biệt một trời một vực.