Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 319: Chương 319: Từ chức




Trừ phi thu mua một số cổ phần, tẩy não họ chuyển bán cổ phần, nhưng chuyện này nghiễm nhiên không phải là một chuyện đơn giản.

Tất cả đều có đầu óc, biết lợi ích vĩnh viễn và tạm thời là gì. Nếu trong tay họ nắm giữ cổ phần của tập đoàn Nguyễn Thị, vậy thì mỗi năm họ đều có thu nhập từ cổ tức.

Nhưng đem bán số cổ phần ra ngoài, trong thời gian ngắn chắc chắn có thể cầm được một khoản tiền khủng. Phải biết là tỷ trọng cổ phần tập đoàn Nguyễn Thị luôn ở mức cao.

Nhưng sau khi tiêu gần hết chỗ tiền này, lợi nhuận gốc và chia hoa hồng cũng không có. Cho nên mọi người sẽ lựa chọn sau khi cân đo đong đếm.

Nếu tập đoàn Nguyễn Thị xuất hiện nguy cơ gì, đám cổ đông kia chắc chắn sẽ không chần chừ bán tháo toàn bộ cổ phần trong tay. Tuy nhiên, tập đoàn Nguyễn Thị sẽ không dễ dàng xuất hiện vấn đề này.

Ngay cả động tác lần này Vương Luân và Địch Như Quảng trong mắt của Nguyễn Hạo Thần chẳng qua là chuyện nhỏ, Ngụy Toàn xảy ra chuyện, còn một Triều Ca có năng lực quả quyết.

Tô Thanh Anh mệt mỏi xoa vùng giữa hai lông mày, đối đầu với ai không tốt, hết lần này tới lần khác là người đàn ông có thủ đoạn nhất, năng lực quả quyết nhất.

Trong nháy mắt, một buổi tối nhanh chóng trôi qua. Tô Thanh Anh tới công ty làm việc, thấy Thư Khả Như ở công ty, vẻ mặt tỏ ra ngạc nhiên.

Bây giờ trợ lý đúng là trịch thượng, thường không có mặt trong công ty, là một Phó tổng giám đốc, áp lực khá lớn.

Thư Khả Như có chút ngượng ngùng nhìn cô. Tuy cô ấy nói là đi làm ở đây, nhưng lần nào có chuyện, nhiều nhất chính là cô ấy thường xuyên nghỉ phép không ngừng.

Trong một tuần có ba ngày nghỉ phép, làm trợ lý như cô ấy đúng là quá thoải mái.

Không so sánh sẽ không tổn thương.

“Tớ nghĩ cậu sẽ không đi làm, nhưng bây giờ tình hình này là sao đây?” Tô Thanh Anh cười hỏi, từ khi cô bước chân vào văn phòng, nụ cười hạnh phúc lan khắp gương mặt nhỏ kia.

Thư Khả như kéo cô ngồi xuống sofa, cười nói: “Cậu có biết ba mẹ tớ là ai không?”

“Vợ chồng Hướng thị của tập đoàn Vạn Tư.”

Tô Thanh Anh cũng không do dự mà nói ra câu trả lời. Lúc trước, cô đã biết thân phận của Hướng Tây Thần, điều này có nghĩa là cô đã biết thân phận của Thư Khả Như.

Trong giới kinh doanh, vợ chồng Hướng thị cũng là một giai thoại. Dù gì hai người có thể giúp nhau đi qua nhiều năm như thế, trong thời gian đó cũng xảy ra không ít cãi vả đại loại vậy.

Trong giới kinh doanh, rất nhiều người đều biết vợ chồng Hướng thị nổi tiếng ân ái, Hướng Quang cũng nổi tiếng sợ vợ, nhưng người ta vì yêu nên mới nhún nhường chiều theo.

Trước hết, Thư Khả Như có vẻ ngạc nhiên, không ngờ nhanh vậy mà Tô Thanh Anh đã đoán ra. Điều này khiến cô ấy thật sự có chút bất ngờ.

Nhưng cô ấy suy nghĩ một hồi, lúc Tô Thanh Anh ở Mỹ cũng đã tiếp xúc rất nhiều ông trùm kinh doanh, cho nên biết được mấy chuyện này cũng không có gì là lạ.

“Tớ đã biết thân phận của Hướng Tây Thần từ lâu rồi. Nếu cậu là em gái anh ấy, vậy thì liếc qua là biết ngay thân phận của cậu, cho nên không cần phải tỏ ra ngạc nhiên như thế.” Tô Thanh Anh nhìn cô ấy, cẩn thận quan sát gương mặt này, quả thật có vài điểm tương tự Hướng Tây Thần. Chẳng qua lúc trước cô không liên tưởng cả hai người họ mà thôi.

Thư Khả Như dựa trên vai cô, chậm rãi lên tiếng: “Nói thật thì, đột nhiên biết Hướng Tây Thần là anh trai tớ, tâm trạng tớ thật sự có chút phức tạp, không vui vẻ như trong tưởng tượng của mình.

Cũng có thể do tớ cô đơn đã quen, bỗng dưng tìm được nhà của mình, cảm thấy cả người không được tự nhiên như thế.

Mấy ngày trước, tớ và họ về Mỹ ở chung một khoảng thời gian, mỗi người đều đối xử rất tốt với tớ, nhưng sự nhiệt tình trong lòng tớ không tăng lên, tớ cảm thấy rất kỳ lạ.”

Lúc cô ấy và Chu Ngọc ở cạnh nhau mới cảm thấy thoải mái nhất. Còn khi ở chung với ba mẹ và anh trai, cứ cảm giác họ không có chủ đề chung để trò chuyện.

Cho nên sau khi trở về, cô ấy khá là phiền muộn, nhưng cũng may có Chu Ngọc ở cạnh, cô ấy mới không đến mức chìm trong cảm xúc, tình cảm phức tạp.

Tô Thanh Anh dịu dàng sò đầu của Thư Khả Như, tình trạng này vô cùng bình thường. Dẫu sao cũng đã bỏ lỡ độ tuổi cần yêu thương nhất, nhiều năm trôi qua, người nhà của cô ấy luôn không ở cạnh, Khả Như luôn nghĩ mình là trẻ mồ côi. Bây giờ đoàn tụ với người nhà, ít nhiều họ cũng sẽ cảm thấy có khoảng cách.

“Đợi ở chung rồi quen dần là ổn thôi. Điều này cũng có nghĩa là cậu đã trưởng thành, cậu chỉ là không quen có sự tồn tại của họ. Khi quen rồi, cậu sẽ phát hiện, cảm giác có người nhà thật sự rất tốt.”

Thư Khả Như gật đầu, cũng mong là vậy.

Tô Thanh Anh cúi mắt nhìn cô ấy: “Bây giờ cậu cần công việc này không? Nếu không cần thì mau chóng từ chức đi, ở đây cũng chỉ lãng phí thời gian và sức lực của cậu. Cậu và Chu Ngọc đã tu thành chánh quả, chắc cũng tốn chút thời gian trên người anh ta.

Hay là hai người đi du lịch, ở cùng nhau thật tử tế, làm quen lại từ đầu, như vậy cũng khá tốt.”

Thư Khả Như nghe xong, không nhịn được quay đầu nhìn cô, đây là món súp gà cho tâm hồn dành cho cô ấy ư?

Nhưng Thanh Anh nói vậy cũng không sai, giữa cô ấy và Chu Ngọc quả thật cần làm quen lại từ đầu, quen biết nhau trong thời gian dài như thế, cũng trải qua nhiều hiểu lầm như vậy, quãng đời còn lại chỉ cho phép sống yên ổn thôi.

Cô ấy gật đầu, đồng ý lời cô nói: “Vậy hôm nay tớ từ chức nha. Nhưng không có tớ ở đây, một mình cậu thật sự ổn không?”

Thư Khả Như chủ yếu còn lo công việc của Tô Thanh Anh sẽ rất bận, sợ sức khoẻ của cô sẽ bị quá tải.

Tô Thanh Anh mỉm cười và gật đầu, ánh mắt mang theo cảm xúc không rõ ràng.

“Sau khi cậu đi, tớ sẽ sắp xếp trợ lý mới tới đây. Về chuyện công việc, tớ tự có chừng mực, cậu không cần lo gì cả. Nếu cậu có thời gian, thỉnh thoảng qua đây thăm tớ là được.” Công việc của Tô Thanh Anh quả thật rất nhiều, nhưng cô cũng có kế hoạch và hành động riêng.

Mỗi bước đi, cô đều sẽ nghiêm túc vạch kế hoạch thật tốt, sẽ không làm những việc vô ích.

“Vậy thì tốt.”

Thư Khả Như làm xong thủ tục từ chức, trực tiếp rời khỏi tập đoàn DN.

Tô Thanh Anh đang bận xử lý các loại tài liệu, cô cũng nhờ bộ phận nhân sự tuyển một trợ lý mới. Nếu một mình cô làm hết đống việc này thì không biết phải làm tới chừng nào nữa.

Lý Lâm gõ cửa đi vào, thấy tài liệu chất chồng trước mặt cô, khoé miệng hơi nhếch lên. Phó Tổng giám đốc Tô đúng là không dễ dàng, rõ ràng chỉ là một phó Tổng giám đốc nhưng công việc còn nhiều hơn cả Tổng giám đốc nữa.

“Phó Tổng giám đốc, tôi báo cho cô một tin tốt.”

Lời nói của anh ta thành công khiến Tô Thanh Anh ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu này, ánh mắt thản nhiên liếc thoáng qua người anh ta. Cô cũng không trông mong nhiều vào tin tốt này.

Cô nhờ Lý Lâm đi xử lý cũng chỉ có mấy chuyện này, tin tốt lành chắc chắn có liên quan mấy việc đó.

Cô ký tên mình vào góc cuối tài liệu, đóng lại và đặt sang một bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.