“Hai người, nếu như vậy thì hai người giải quyết việc của mình trước đi, tôi còn có việc khác phải đi trước.”
Tô Thanh Anh dừng lại một hồi rồi nói tiếp: “Tổng giám đốc Nguyễn, nếu như vậy thì chuyện của chúng ta hãy nói vào hôm khác nhé.”
Dứt lời, Tô Thanh Anh lập tức quay người rời đi.
Nguyễn Hạo Thần nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, sắc mặt tối sầm lại.
Sự u ám màu đen trong đáy mắt khiến người ta càng thêm sợ hãi, Lâm Tiêu nhìn anh, hai tay siết chặt lại, hàm răng sau cắn chặt nhưng không rõ ràng lắm.
Nguyễn Hạo Thần nhìn chằm chằm vào cô ta, giọng nói càng lúc càng trầm thấp.
“Tiêu Tiêu, em bây giờ hoàn toàn là đang thăm dò giới hạn của tôi, có phải tôi đã quá nuông chiều em nên em có thể tùy ý làm bậy không?”
“Anh không yêu em nên bắt đầu cảm thấy đây là lỗi của em sao? Trước đây anh rõ ràng không phải như vậy, anh cũng từng nói rằng dù cho sau này có xảy ra chuyện gì thì anh cũng luôn đứng về phía em.
Nhưng bây giờ anh thì sao? Anh không thích em nữa, nên anh lập tức thấy tất cả cũng là lỗi của em, có phải anh cũng định cho em một kết cục giống như Tô Khiết hồi đó không?”
“Ngụy Toàn!”
“Có!”
“Đưa cô ấy về, nếu không bình tĩnh lại thì không cho cô ấy ra ngoài.”
Con ngươi của Lâm Tiêu co chặt lại, khi nghe thấy những gì Nguyễn Hạo Thần nói thì trên mặt cô ta lộ ra vẻ không thể tin được.
Nguyễn Hạo Thần giờ đây lại đối xử với cô ta như vậy chỉ vì người phụ nữ Tô Thanh Anh đó, chẳng lẽ anh thực sự không trái tim sao?
Thực sự không hề quan tâm đến tình cảm nhiều năm như vậy sao?
“Nguyễn Hạo Thần, anh đúng là một người đàn ông không có trái tim, em ghét anh, em hận anh!”
Lâm Tiêu tức giận gào thét, mặc kệ Nguyễn Hạo Thần nói gì thì bóng dáng của cô ta đã ngay lập tức lao ra khỏi công ty.
Các cô gái ngồi ở quầy lễ tân đưa mắt nhìn nhau khi nhìn thấy cảnh này.
Sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống, họ luôn cảm thấy đời tư của Tổng giám đốc hơi lộn xộn, nhưng cũng không phải kiểu như những kẻ ăn chơi trác táng, cho nên Tổng giám đốc đúng là khiến người ra rất khó hiểu.
Khi Lâm Tiêu lao ra ngoài thì tình cờ nhìn thấy Tô Thanh Anh đang lái xe rời đi, cô ta lập tức dốc sức lao tới.
Tô Thanh Anh không cho cô ta yên ổn, vậy thì cô ta cũng sẽ không cho Tô Thanh Anh được yên ổn!
Chiếc xe của Tô Thanh Anh đã tăng tốc, chính vào lúc định qua ngã rẽ thì đột nhiên có một bóng người lao ra, Tô Thanh Anh vội vàng đạp phanh, nhưng khoảng cách quá gần, cho dù có đạp phanh thì cũng sẽ tông vào.
Bộp!
Tiếng bóng người đó ngã xuống đất, Nguyễn Hạo Thần và Ngụy Toàn chạy ra ngoài, vừa đúng nhìn thấy cảnh tượng này.
Và cùng lúc đó, chuyện của Lâm Tiêu với Tiêu Bảo Văn đã được lan truyền trên Internet, tất cả mọi người cũng lần lượt trở thành đám đông ăn dưa của chuyện này.
Cách đây không lâu, Tổng giám đốc Nguyễn Hạo Thần của tập đoàn Nguyễn thị vừa đơn phương tuyên bố hủy hôn, bây giờ Lâm Tiêu lại bị lộ ra chuyện như vậy, thế là mọi người cũng biết được lý do tại sao Nguyễn Hạo Thần muốn hủy hôn.
Trong bệnh viện.
Nguyễn Hạo Thần và Tô Thanh Anh đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu, Ngụy Toàn ở bên cạnh chờ đợi.
Tô Thanh Anh vẫn mặt không cảm xúc, tâm thái vẫn như thường, cô từ trong túi của mình lấy ra một điếu thuốc và bắt đầu hút.
Nói ra thì cô không có quá nhiều cảm giác tội lỗi về chuyện này, là do Lâm Tiêu tự mình lao ra ngoài, Lâm Tiêu bị tông bay cũng không thể hoàn toàn trách cô, đoán chừng Lâm Tiêu lại muốn làm chuyện gì đó nên mới lao ra ngoài như vậy.
Xe của cô là chiếc Maserati phiên bản cải tiến, mọi tính năng của nó cũng rất tốt, cho nên trong trường hợp cô đang tăng tốc, Lâm Tiêu đột nhiên lao ra ngoài, không tông bay cô ta mới là chuyện lạ.
Làn khói lượn lờ, làm mờ đi khuôn mặt của cô.
Đôi mắt khẽ nheo lại của cô khiến người ta không thể nhìn thấu được rốt cuộc cô đang nghĩ gì?
Nguyễn Hạo Thần đi đến bên cạnh cô, không nhịn được nói: “Ở đây có tôi được rồi, em về trước đi, hoặc có chuyện gì thì em có thể đi làm trước.”
Nghe vậy, Tô Thanh Anh khẽ liếc anh một cái, nhanh chóng trở lại bình thường rồi nhìn về bức tường ở đối diện hành lang.
“Nguyễn Hạo Thần, anh có tin trên đời này có chuyện gọi là quả báo không?”
“Có lẽ có, hoặc có lẽ cũng không, những thứ này hầu hết cũng là do con người tạo ra, hiện tượng tự nhiên về căn bản là rất hiếm thấy.”
Tô Thanh Anh phì cười một tiếng khi nghe vậy.
“Tôi tin tình hình như này của Lâm Tiêu là quả báo, suy cho cùng thì cô ta đã làm quá nhiều chuyện xấu, đến ông trời cũng không thể nhìn tiếp được nữa.
Cô ta đã chảy nhiều máu như vậy khi ở hiện trường, xác suất tử vong hẳn rất lớn nhỉ? Nguyễn Hạo Thần, nếu Lâm Tiêu chết đi thì anh sẽ như thế nào?
Chắc hẳn rất đau lòng đúng không, đồng thời cũng cảm thấy rất buồn bã, dù sao thì hai người vẫn vừa cãi nhau vào một giây trước, mà giây tiếp theo lại có khả năng vĩnh viễn chia lìa.”
“Đau lòng và buồn bã cũng sẽ có, suy cho cùng vì cô ấy cũng là người phụ nữ đã ở bên cạnh tôi nhiều năm như vậy, những scandal trên Internet đó là do em đăng lên sao?”
Tô Thanh Anh nhướng mày, nhẹ giọng nói: “Vậy anh có tin scandal này hay không? Nếu anh nghĩ nó là thật thì nó chắc chắn là thật, nhưng nếu anh nghĩ nó là giả thì nó chính là giả.
Anh cũng đã nói nó là scandal rồi, những thứ này vốn dĩ chính là thật thật giả giả, không phải sao? Hay là nói anh hoàn toàn không muốn tin Lâm Tiêu sẽ phản bội anh?”
“Trừ khi em có nhiều bằng chứng hơn nữa, chỉ riêng tên người và một vài bức ảnh mà nói Lâm Tiêu và người đàn ông này có quan hệ với nhau thì tôi chắc chắn sẽ không tin.”
Tô Thanh Anh lắc đầu mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Anh cũng biết không có nhiều bằng chứng, vậy tại sao với cô và Tôn Tử Phàm khi đó, anh lại không biết bốn từ ‘không đủ bằng chứng’ này?
Nguyễn Hạo Thần hoàn toàn không tin tưởng cô, kiên quyết cho rằng giữa cô và Tôn Tử Phàm có gì đó, nhưng bản thân anh lại không có bất cứ bằng chứng nào, cũng không thấy cô và Tôn Tử Phàm có hành động thân mật gì, không phải cũng lập tức kết tội cô như vậy sao.
Nhưng Lâm Tiêu và Tiêu Bảo Văn thực sự có quan hệ mập mờ với nhau, nhưng anh lại nói cái gì mà không đủ bằng chứng, trên đầu đã xanh đến phát sáng rồi mà lại nói với cô không đủ bằng chứng gì đó!
Đúng là buồn cười đến cực điểm!
Nhưng những chuyện này cũng không liên quan đến cô, Nguyễn Hạo Thần muốn nghĩ như thế nào thì tùy thích, cô chỉ cần lặng lẽ đứng ở một bên xem kịch là được rồi, ai xanh cũng không quan trọng, chỉ cần không dính líu đến cô, không liên quan đến cô.
“Em cười cái gì, chẳng lẽ tôi nói sai sao?”
“Vậy anh cho rằng những gì anh nói là đúng sao? Anh cũng biết những từ không đủ bằng chứng này, tôi còn tưởng anh cả đời này cũng sẽ không biết những từ này, chỉ sẽ luôn tin vào những sự thật ở trước mắt anh, xem ra cũng không hoàn toàn là như vậy.”
Nguyễn Hạo Thần cau mày, cô nói như vậy là có ý gì?
“Rốt cuộc em muốn diễn đạt điều gì?”
“Tôi đâu nào muốn diễn đạt điều gì? Tôi chỉ nói thế thôi, rõ ràng là anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Tô Thanh Anh nhún vai, nói ra thì đúng là buồn cười.
Nguyễn Hạo Thần không tin, chắc chắn có điều gì đó trong lời nói của Tô Thanh Anh.
“Đúng rồi, anh chắc chắn phải nhớ ăn nhiều rau cải hơn, những thứ màu xanh rất tốt cho sức khỏe.”
Nguyễn Hạo Thần: …
Đây là rất muốn Lâm Tiêu cắm sừng anh sao?
“Tôi luôn biết em muốn trả thù Lâm Tiêu, nhưng không thể đổi một cách khác à?”