“Nguyễn Hạo Thần, anh không cảm thấy lời nói này rất buồn cười sao? Tôi trả thù một người mà vẫn cần phải chọn phương pháp ư, tôi cảm thấy cách nào có hiệu quả thì tôi dùng cách đó thôi, tôi cũng đang trả thù rồi mà còn phải chọn phương pháp à?
Anh không động não một chút khi nói lời này sao? Tại sao phải hiền từ với kẻ thù của mình? Có thể tàn nhẫn thì nên tàn nhẫn hết mức, cách gì có thể khiến cô ta đau khổ nhất thì dùng cách đó!
Bây giờ mà anh vẫn đang nói thay cho Lâm Tiêu, tôi thực sự không hiểu, anh đã yêu cô ta nhiều như vậy, tại sao lại muốn hủy hôn, đây không phải là điều dư thừa sao?”
“Tôi đã giải thích với em rồi, bây giờ tôi không còn yêu Lâm Tiêu nữa, tôi đã hết yêu cô ấy từ năm năm trước rồi, rốt cuộc tôi phải giải thích bao nhiêu lần thì em mới có thể nghe hiểu được?”
Tô Thanh Anh nhìn anh, cho dù không yêu Lâm Tiêu nữa nhưng ít nhiều vẫn sẽ quan tâm đến.
Tình cảm lâu năm như vậy không phải nói buông bỏ là có thể buông bỏ được, cho dù không còn yêu nữa thì sao, không phải cơ thể vẫn thành thật như thế sao.
Trước mắt hiện ra một cảnh tượng xảy ra cách đây không lâu, chính là khoảnh khắc Lâm Tiêu ngã xuống, cô ở trong xe nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần lao đến như điên, nói rằng đã hết yêu rồi, nhưng một số chi tiết nhỏ vẫn sẽ tiết lộ tình trạng tâm lý của anh.
Tiêu Bảo Văn và Lâm Tiêu thực sự có quan hệ mập mờ với nhau, nhưng Nguyễn Hạo Thần sẽ không tin, cho dù bằng chứng đã rành rành ngay trước mắt.
Cho nên, dựa vào những cách cư xử này thấy được Nguyễn Hạo Thần vẫn rất quan tâm đến Lâm Tiêu, nói cái gì đã hết yêu cũng là giả.
“Nguyễn Hạo Thần, tôi không phải một đứa trẻ lên ba, rốt cuộc anh có yêu Lâm Tiêu hay không, có quan tâm đến Lâm Tiêu hay không thì tôi cũng có thể thấy được, nếu anh yêu cô ta thì hà cớ gì phải lừa mình dối người chứ.”
Nguyễn Hạo Thần ôm chặt hai bên vai của cô, trong đôi mắt sâu thẳm âm thầm kết lên một màn sương lạnh, rốt cuộc cô đang nghĩ gì, chẳng lẽ những gì anh nói không đáng tin đến thế sao? Trong mắt của cô, anh không có chút đáng tin cậy nào sao?
Tô Thanh Anh khẽ vùng vẫy: “Anh buông tôi ra trước đi, có chuyện gì thì chúng ta có thể từ từ nói, động tay động chân thì không được.
Hiện đang ở trong bệnh viện, nếu động tay động chân thì khó tránh sẽ ảnh hưởng đến những người khác, cho nên tốt nhất là anh buông tay ra trước đi.”.
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||
Nguyễn Hạo Thần rất ghét dáng vẻ này của cô, ghét nhất vẻ mặt lộ ra sự chán ghét của cô, giống như anh là vi khuẩn gì vậy, cô sẽ cảm thấy rất dơ bẩn khi bị anh đụng vào.
Nguyễn Hạo Thần không hề có ý định buông cô ra, thay vào đó là càng giữ chặt hơn, khuôn mặt dần trở nên hơi dữ tợn.
Trong lúc anh định lên tiếng nói gì đó thì cửa phòng cấp cứu mở ra, một nữ bác sĩ vội vàng bước ra và nhanh chóng tháo khẩu trang của mình ra.
“Ai là người nhà của bệnh nhân Lâm Tiêu, làm phiền qua ký tên vào đây, bệnh nhân mất quá nhiều máu và bây giờ đã rơi vào trạng thái bị choáng, chúng tôi cần chuyển máu từ các bệnh viện khác đến đây, cho nên thời gian cấp cứu sẽ bị kéo dài.”
Bác sĩ đã giải thích tình hình phải ký tên.
Nguyễn Hạo Thần lập tức đi tới và ký tên của mình vào mà không chút do dự.
Tô Thanh Anh nhìn bóng lưng của anh, trước đó, cô cũng từng mất rất nhiều trong phòng phẫu thuật, đó là nơi đứa con đầu lòng của cô đã qua đời, đứa bẻ vẫn còn rất nhỏ và vẫn còn rất lâu mới có thể mở mắt ra nhìn thế giới muôn màu sặc sỡ này.
Nhưng sự việc luôn trái với mong muốn, đời người lúc nào cũng trớ trêu.
Khi cô mất rất nhiều máu thì cũng xuất hiện trạng thái bị choáng, nhưng Nguyễn Hạo Thần chưa bao giờ lo lắng như vậy, thậm chí khi cô tỉnh dậy thì bên cạnh giường bệnh cũng chỉ có bóng dáng của Tôn Tử Phàm, còn anh thì đã biến mất từ lâu rồi.
So ra thì cuộc sống của cô vào năm năm trước đúng là đủ thương tâm.
Sau khi có được chữ ký của người nhà thì bác sĩ một lần nữa bước vào phòng cấp cứu.
Dường như Nguyễn Hạo Thần định hỏi gì đó nhưng cũng không kịp để hỏi.
Tô Thanh Anh lấy điện thoại ra, chuyện của Lâm Tiêu đã đăng lên bảng tìm kiếm rồi, rất nhiều người cũng đã hiểu được tại sao Nguyễn Hạo Thần lại hủy hôn.
Lướt nhìn những bình luận ở phía dưới, đúng là rất hài hước.
Có vẻ có không ít người mắng chửi, nhưng rất nhiều người cũng thuộc kiểu cà khịa, dường như mọi người trên thế giới cũng tin rằng Lâm Tiêu đã ngoại tình, chỉ có một mình Nguyễn Hạo Thần là không tin.
Nguyễn Hạo Thần đúng là đã công bố chuyện hủy hôn, vấn đề sau đó lại được cô tung ra, cho nên mọi người cũng theo lẽ đó mà cảm thấy Nguyễn Hạo Thần hủy hôn là vì Lâm Tiêu đã phản bội anh.
Chỉ là cô khá mong đợi vẻ mặt của Lâm Tiêu khi nhìn thấy tin tức này.
Không biết cô ta có lại tức giận đến mức phải vào phòng cấp cứu lần nữa sau khi tỉnh dậy nhìn thấy tin tức này không, bỗng dưng khiến người ta có cảm giác mong đợi.
Nhưng chuyện này chỉ có tiếng vang khá lớn trong ngành của họ, còn những phản ứng khác thì tương đối nhỏ, nếu là ngôi sao diễn viên nào đó thì tiếng vang sẽ khác nhau.
“Nguyễn Hạo Thần, nếu Lâm Tiêu thực sự xảy ra chuyện gì đó, lẽ nào anh thực sự sẽ không trách tôi à?”
Nghe thấy câu hỏi này của cô, Nguyễn Hạo Thần cau chặt mày lại, anh nên làm sao trách cô về chuyện này đây?
Đôi mắt anh cũng không phải mù lòa, là Lâm Tiêu tự mình lao tới, cũng không biết rốt cuộc muốn làm gì?
Nhưng Lâm Tiêu chắc chắn không ngờ rằng Tô Thanh Anh sẽ đột nhiên tăng tốc, cho nên đã gây ra một bi kịch như vậy.
Nói cho cùng thì có thể nói là ai sai chứ!
“Chuyện này không thể trách em được, vẫn là đợi cô ấy ra đây hẵng tính.”
Tô Thanh Anh gật đầu, đúng là nên đợi Lâm Tiêu ra đây hẵng tính, nhưng nếu không nằm ngoài dự đoán của cô thì Lâm Tiêu chắc chắn sẽ đổ hết mọi lỗi lầm lên người cô.
Vừa nghĩ như vậy thì cô dường như có thể nhìn thấy cảnh tượng đó rồi.
Sau đó lại một lần nữa cấp cứu trong bốn tiếng đồng hồ, đèn màu đỏ ở cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng chuyển sang màu xanh.
Một ngày cũng trôi qua như vậy, bầu trời ở bên ngoài đã tối.
Khi bác sĩ bước ra thì sắc mặt không được tốt lắm.
Xem ra hẳn có chuyện gì khác đã xảy ra, có lẽ liên quan đến vấn đề cơ thể của Lâm Tiêu.
Cũng bị tông đến bay ra ngoài thì làm sao có thể hy vọng xa vời rằng cô ta sẽ không bị gì hết.
“Bác sĩ, tình trạng cơ thể hiện giờ của cô ấy như thế nào?”
Bác sĩ lắc đầu, sắc mặt hơi bất lực.
“Người nhà nhất định phải chuẩn bị sẵn tâm lý, chân của cô Lâm đã xảy ra chút vấn đề, có khả năng cả đời này cũng không thể đứng dậy được nữa, tình hình chấp nhận chuyện này của người nhà có thể vẫn tốt hơn, nhưng đối với bản thân bệnh nhân thì cô ấy có lẽ sẽ không thể nào chấp nhận được.”
Khi nghe thấy những lời này thì Tô Thanh Anh cũng không khỏi ngẩng đầu lên, nghe có vẻ Lâm Tiêu vẫn rất bi thảm.
Nếu cô ta cả đời này cũng không thể đứng dậy thì chỉ có thể nói cô ta tự tìm đến cái chết, cho dù có quỳ cũng phải đi cho hết!
Lâm Tiêu đã được đẩy từ phòng cấp cứu ra ngoài và chuyển đến phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, tình hình hiện giờ của cô ta vẫn không được xem là đặc biệt ổn định, vẫn cần quan sát thêm mới có thể bảo đảm rằng liệu có xảy ra vấn đề khác không.