Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 329: Chương 329: Thân thế trong sạch




“Mấy năm nay tôi tiết kiệm được rất nhiều tiền, cho nên cậu chủ muốn trừ thì trừ đi, chỉ cần anh có thể vui vẻ...” A Minh dừng một chút, đôi môi mỏng lại phun ra một câu: “Chỉ cần lương tâm của anh không cắn rứt.”

Tôn Tử Phàm:...

Anh ta phát hiện hiện tại mình thế mà không có cách nào để trừng trị A Minh cả, trừ tiền cũng đã vô dụng luôn rồi.

A Minh xoay người đi ra ngoài, không thèm ngừng lại chút nào.

Nếu không trị được thì coi như anh ta chưa nói những lời trừ tiền vừa nãy!

Anh ta không còn uy nghiêm nữa ư?

Sau khi tự hỏi trong lòng một câu, tầm mắt lại dời về phía máy tính, đột nhiên thấy nhiều tin tức như vậy thì bất đắc dĩ cười.

Tiền trên web đen là dễ kiếm nhất, đồng thời cũng bẩn thỉu nhất. Nhưng dù có dơ bẩn hơn nữa thì vẫn sẽ có người vì nó mà tranh giành đến đầu rơi máu chảy.

Phong cảnh hoàng hôn ở thành phố Giang Thành rất đẹp, đặc biệt vào mùa thu, phong cảnh nơi đây còn tuyệt đẹp hơn.

Triều Dã đứng trên sân thượng, gió đêm lạnh lẽo chậm rãi ùa đến, ráng chiều đỏ rực trên bầu trời cùng sắc mặt lạnh nhạt của cậu ta tạo nên sự tương phản rõ rệt.

Cậu ta cau mày nhìn tin tức trên máy tính, tin hiển thị trên đó là hình ảnh của Chu Miểu Miểu.

Toàn bộ thông tin từ nhỏ đến lớn của cô ta đều ở đây, ngay cả một ít giải thưởng từng đạt được cũng không bỏ sót. Đây có thể xem như là một hồ sơ vô cùng hoàn mỹ, về mặt thân thế cũng rất trong sạch.

Cô ta học đại học ngành quản lý kinh doanh ở Mỹ, phương diện học tập cũng cực kỳ xuất sắc. Có điều bố mẹ đã mất hết, tiền học đại học của cô ta đều kiếm được từ công việc làm thêm.

Nói cho cùng cũng là một cô gái đầy nỗ lực!

Nhưng Triều Dã không tin cô ta có cuộc sống thuận lợi như vậy. Nếu cô ta là cô chủ của tập đoàn nào đó có cuộc sống suôn sẻ như vậy thì cũng không có gì kỳ lạ, nhưng mấu chốt là cô ta là một đứa trẻ mồ côi.

Không phải cậu ta khinh thường, mà là vì hồ sơ thông tin của cô ta quá hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức có hơi giả dối.

Cuối cùng quyết đoán khép laptop lại, nhìn tiếp cũng không nhìn ra tin tức hữu dụng gì, cho nên thân phận của Chu Miểu Miểu vẫn tương đối khả nghi.

Nếu hồ sơ thông tin không hữu dụng, vậy thì chỉ có thể chậm rãi quan sát xem rốt cuộc cô ta có mục đích gì!

Chu Miểu Miểu hoàn toàn không ngờ lòng phòng bị của Triều Dã đối với mình lại nặng như vậy, đến tận bây giờ mà vẫn còn điều tra cô ta.

Sau khi trả tiền, Tô Cảnh Nhạc trực tiếp xuống xe, bóng dáng nho nhỏ đứng dưới tòa nhà của tập đoàn Nguyễn Thị trông có vẻ cực kỳ nhỏ bé, ánh sáng chói mắt khiến cậu phải nheo mắt lại.

Đeo ba lô nhỏ lên lưng rồi đi vào. Hiện giờ mẹ của cậu vẫn đang tăng ca, mẹ đã bảo các nhân viên khác của tập đoàn DN tới đón cậu, nhưng cậu trực tiếp gọi điện cho mẹ, nói mình đến tìm Nguyễn Hạo Thần.

Ban đầu Tô Thanh Anh có chút không đồng ý, nhưng cuối cùng vẫn chấp thuận. Bất kể thế nào thì Nguyễn Hạo Thần cũng là bố ruột của cậu, hơn nữa cũng đâu phải lần đầu tiên gặp mặt.

Lúc đi vào, nhân viên lễ tân biết đây là con trai của tổng giám đốc nên cũng không dám ngăn cản.

Thậm chí còn có xúc động muốn xin chữ ký nữa cơ. Đẹp trai cool ngầu, quả thật chính là bản sao của tổng giám đốc của bọn họ!

Khi nhìn thấy Tô Cảnh Nhạc, trong lòng Chu Miểu Miểu xẹt nhanh qua một chút kinh ngạc. Nguyễn Hạo Thần đã có một đứa con rồi ư?

Chuyện này không có trong tin tức của cô ta!

“Xin chào bạn nhỏ, cháu tên là gì? Có gì không tiện thì nói với dì nhé? Còn nơi này là văn phòng tổng giám đốc, không thể tùy tiện ra vào được.” Chu Miểu Miểu cười rất ngọt ngào, nhưng Tô Cảnh Nhạc lại không có hứng thú gì.

Phụ nữ trên toàn thế giới cộng lại cũng không xinh đẹp bằng mẹ của cậu!

Những người phụ nữ như bọn họ có cười ngọt ngào hơn nữa, cũng không ngọt ngào bằng nụ cười của mẹ cậu!

“Ngại quá, mẹ cháu không cho cháu nói chuyện với người lạ, càng không được tùy tiện tiết lộ tên của mình. Cháu tới đây đã được cho phép rồi, nếu dì không biết cháu thì có thể hỏi thăm đồng nghiệp của mình một chút xem cháu là ai, sau đó dì cũng sẽ không ngăn cản cháu nữa đâu.”

Triều Dã vừa tới đã nghe thấy những lời này, đôi chân thon dài rất nhanh đã lọt vào tầm mắt Tô Cảnh Nhạc, trong lòng cậu thầm nói một câu: Sau này lớn lên mình cũng sẽ có đôi chân dài như vậy. Lúc nào cũng bắt nạt mình chân ngắn, hơn nữa còn cố ý đến trước mặt mình để khoe chân dài!

Từ lần trước, Triều Dã vẫn luôn gọi Tô Cảnh Nhạc là chân ngắn, còn cười nhạo chân cậu ngắn!

Sĩ có thể chết, nhưng không thể chịu nhục!

Có giỏi thì chờ cậu lớn lên!

“Chân ngắn, cháu lại tới một mình à? Đúng là cả gan làm bậy y như bố của cháu.” Triều Dã cười nhẹ một tiếng, đáy mắt cũng dần dâng lên chút nhiệt độ.

Chu Miểu Miểu nhìn cậu ta. Triều Dã cười rất dịu dàng, trong mắt còn có cảm xúc khác, nhưng rất mơ hồ khiến người ta không thể nhìn rõ.

“Trợ lý Triều, anh biết đứa trẻ này sao?”

“Thằng bé là con trai của tổng giám đốc, tới nơi này không cần bất cứ ai đồng ý cả, thằng bé muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.” Con trai của đại ca cũng chính là thái tử gia, nếu cậu tới thì ai dám ngăn cản? Mà nếu cậu rời đi thì cũng làm gì có ai dám chặn lại chứ?

Chu Miểu Miểu gật đầu, xem như hiểu rõ.

Tô Cảnh Nhạc ngẩng đầu, đau đớn trợn mắt nhìn cậu ta: “Đừng lúc nào cũng gọi cháu là chân ngắn, chú không thấy đôi chân dài của Nguyễn Hạo Thần sao? Không thấy đôi chân dài của mẹ cháu sao?

Gen của cháu được di truyền từ hai người bọn họ, thế nên sau này lớn lên, nhất định cháu sẽ cao hơn chú. Yêu cầu của cháu cũng không cao, nhưng một mét chín chắc chắn là được!”

“Chờ cháu lớn lên thì cũng phải hai mươi mấy năm sau nhỉ, chú cũng muốn nhìn xem cháu có thể cao được một mét chín hay không!” Triều Dã không chút do dự mà trực tiếp phản bác lại.

Tô Cảnh Nhạc hừ lạnh một tiếng, đi thẳng về phía văn phòng tổng giám đốc.

Chu Miểu Miểu nhìn bóng lưng nhỏ bé của cậu bé đến xuất thần.

Triều Dã nhìn cô ta một cái, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ cảnh cáo nồng đậm: “Đừng vọng tưởng mà đánh chủ ý lên người thằng bé, nếu không kết cục của cô sẽ không tốt đẹp gì đâu.”

Chu Miểu Miểu:...

Cô ta nhìn Triều Dã với vẻ khó tin. Hình như cô ta còn chưa làm gì mà, đột nhiên lại nói với cô ta những lời khó hiểu như vậy.

Tô Cảnh Nhạc đi vào phòng làm việc nhưng không thấy bóng dáng Nguyễn Hạo Thần đâu, sau đó đột nhiên nghe thấy tiếng động từ phòng nghỉ truyền tới.

Buông ba lô nhỏ trong tay xuống rồi đi về phía phòng nghỉ.

Đứng ở cửa phòng nghỉ, sắc mặt của bánh bao nhỏ Tô Cảnh Nhạc không tốt lắm, cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn bóng lưng của Nguyễn Hạo Thần.

Bất đắc dĩ thở dài một hơi, đúng thật là làm khó cho bố mà.

Sau khi xử lý xong vết máu, Nguyễn Hạo Thần xoay người nhìn thấy cậu thì lập tức hoảng sợ, lông mày nhíu chặt lại. Thằng nhóc này đến từ lúc nào vậy, đi đường mà không có một chút âm thanh nào.

“Con tới từ bao giờ?” Nguyễn Hạo Thần thản nhiên hỏi một câu.

“Mẹ còn đang tăng ca nên con định tới đây tìm bố cùng ăn cơm, thuận tiện nhìn xem cơ thể bố có khỏe không? Không ngờ vết thương sau lưng mà bố cũng có thể tự băng bó tốt được, đúng là một kỳ nhân.” Giọng nói của Tô Cảnh Nhạc mang theo chút trào phúng.

Cậu không ngốc, có một số việc cậu đã nhìn ra, chỉ là không vạch trần mà thôi.

Nghe thấy lời của cậu, Nguyễn Hạo Thần lập tức thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.