Địch Như Quảng nghe thấy vậy, sắc mặt càng thêm âm trầm cho nên bây giờ anh ta đang bị đồ chó Vương Luân này tính kế sao?
Trong mắt tràn đầy nham hiểm, hung hăng nhìn chằm chằm Vương Luân.
Vương Luân lại như tiểu nhân đắc ý, cười nói: “Giám đốc Địch, chi bằng hai người chúng ta ngồi xuống nói chuyện tử thế coi sao, chuyện hợp tác với tôi tuyệt đối sẽ không khiến anh thất vọng đâu, giả dụ chúng ta thực sự thành công thì đương nhiên không thiếu chỗ tốt cho anh đâu.”
“Thế thì anh cũng phải nói cho tôi biết người đứng đằng sau là ai chứ, nếu không tôi thực sự sẽ tưởng rằng cậu đang chơi tôi, nếu như cậu dám chơi tôi thì kết cục của cậu không hay đâu.”
Đồng thời trong tâm trí anh ta cũng đang suy nghĩ lời Vương Luân nói, một khi chuyện này bắt đầu thì không rút lại được nữa, đã làm thì bắt buộc phải làm đến cùng.
“Vấn đề này thì giám đốc Địch cứ yên tâm đi, người đứng sau chúng ta có quyền thế ngập trời, chỉ cần làm việc giúp anh ta thì tuyệt đối sẽ không thiệt, nhiệm vụ tiếp theo tôi hy vọng giám đốc Địch cùng hoàn thành với tôi!” Vương Luân cười gian manh, nếu như anh ta hoàn thành chuyện này thì anh G nhất định sẽ nhìn anh ta bằng con mắt khác.
Nhưng chuyện này rất khó giải quyết, chỉ có thể chờ đợi cơ hội thôi.
Ở nơi khác, Tôn Tử Phàm đưa Tô Thanh Anh và Tô Cảnh Nhạc về tới chung cư. Điện thoại anh ta đổ chuông, chuyện mà người trong điện thoại báo cáo khiến anh ta nhíu màu.
Tô Thanh Anh nhìn anh ta với vẻ nghi hoặc, có phải là bên anh ta xảy ra chuyện gì nghiêm trọng không?
Tô Cảnh Nhạc ngoan ngoãn không nói gì, khi bố Tôn Tử Phàm lộ ra vẻ mặt nặng nề, thường sẽ xảy ra chuyện lớn.
Là chuyện liên quan tới hắc đạo, trong thời gian năm năm bọn họ ở với nhau, bố Tôn Tử Phàm thường hay chơi trò mất tích một thời gian, sau đó cậu bé mới biết anh ta đi xử lý một số chuyện trong hắc đạo.
Sau khi Tôn Tử Phàm cúp máy, ngước mắt lên liền nhìn thấy hai mẹ con đều đang nhìn anh ta, giống như anh ta làm sai chuyện gì vậy.
Bất đắc dĩ nhún vai mỉm cười, nói rằng: “Sao hai người đều nhìn anh bằng ánh mắt đó vậy, anh có làm chuyện gì có lỗi với hai người đâu, nghiêm hình bức cung thì thôi đi.”
Tô Thanh Anh cười khẩy một tiếng, đương nhiên cô biết anh ta không làm chuyện gì sai rồi, nhưng chuyện anh ta muốn làm còn nguy hiểm hơn chuyện sai mà anh ta làm.
“Có phải bên anh xảy ra vấn đề gì lớn không?”
Tôn Tử Phàm vốn định phủ định, nhưng nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của Tô Thanh Anh thì anh ta muốn nói dối cũng không nói nổi.
Bất lực thở dài một tiếng trong lòng, nói rằng: “Đúng thật là bên anh xảy ra chuyện khá nghiêm trọng, nhưng tự anh có thể giải quyết được tốt, hai người không cần lo lắng cho anh đâu, hơn nữa anh phải ra nước ngoài một chuyến.”
“Vậy nói cho em biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì đi, có lẽ em có thể giúp được gì cho anh, đừng có định giấu diếm em, anh biết em có năng lực tra ra được mà.” Đôi mắt Tô Thanh Anh lạnh lẽo, cô ghét nhất đó là Tôn Tử Phàm làm chuyện gì cũng giấu cô, bây giờ cô đã có năng lực để gánh vác một số chuyện cho anh rồi, nhưng mỗi lần anh đều lựa chọn giấu cô.
Những năm qua Tôn Tử Phàm giúp cô quá là nhiều, cô chỉ muốn báo đáp một chút sự giúp đỡ của anh thôi.”
“Bên Thanh Môn hội xảy ra chút chuyện, đường hàng không của bọn anh bị người khác đánh lén, hơn nữa đối phương còn cướp hết đồ trong Thanh Môn hội bọn anh đi, khiến cho bọn anh tổn thất rất lớn.” Tôn Tử Phàm dừng lại, đầu lông mày nhíu chặt, nói tiếp: “Hơn nữa còn là một thế lực ở nước ngoài làm, đồ bên anh không chỉ tổn thất nặng, các anh em cũng thương vong hơn một trăm người.”
Vốn dĩ những người kia muốn tiêu diệt hết người bên phía anh ta, nhưng bọn họ không ngờ rằng còn có mấy người trốn ra được, nên mới tránh được thương vong.
Nhưng những người khác chết thì chết bị thương thì bị thương, còn trong lòng Tôn Tử Phàm đã nghĩ ra là ai làm rồi, đám người Johan muốn báo trả thù anh ta!
Vì vấn đề USB lần trước, nhưng bọn họ có thể nhịn tới bây giờ cũng đã khiến Tôn Tử Phàm bất ngờ rồi.
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tác Giả Cũng Đến Cướp Nữ Chủ
2. Người Tình Của Sói
3. Bác Sĩ Lục! Em Đừng Hòng Chạy
4. Đông Tuyết
=====================================
“Biết đối phương là ai không?” Tô Thanh Anh hỏi.
Thường thì nước ngoài đều khá loạn, huống hồ là trên biển, gặp được cướp biển cũng chưa biết chừng.
“Các em có còn nhớ cái USB anh tiện tay lấy về lần trước không, trong đó là tất cả tư liệu bí mật của thế lực kia, khi anh trả lại USB cho bọn họ thì đã copy hết nội dung bên trong đó rồi, đám ngu kia còn tưởng rằng anh không phá được mật khẩu.”
Tô Cảnh Nhạc lập tức trừng to đôi mắt, đã phá được mật khẩu của chiếc USB kia rồi sao?
Bố Tôn Tử Phàm quá siêu phàm!
Đối phương luôn có nhân viên kỹ thuật online, thế mà bố Tôn Tử Phàm vẫn có thể phá được mật khẩu dưới sự phòng thủ của đối phương.
Không hổ là người đứng đầu trong giới hacker!
“Cho nên những người kia đối phó anh đơn giản là trả thù sao?” Tô Thanh Anh hỏi.
Tôn Tử Phàm gật đầu: “Có hơi kỳ lạ, có thể nói là trả thù cũng có thể nói là không phải, nếu như đám người bọn họ trả thù thì bọn họ nên hành động bắt đầu từ khi lấy được USB rồi, nhưng mãi vẫn không thấy. Tới tận hai ngày trước bọn họ mới bắt đầu hành động, đã hơn một tháng trôi qua rồi, hơn một tháng sau bọn họ mới tiến hành trả thù, vậy thì khả năng phản ứng của bọn họ chậm tới lợi hại luôn rồi. Cho nên anh đang đoán rằng, bọn họ đối phó thuyền hàng của Thanh Môn hội chắc chắn vẫn còn nguyên nhân khác, còn vì nguyên nhân gì thì anh phải ra nước ngoài một chuyến thì mới làm rõ được, hơn nữa Thanh Môn bọn anh chưa bao giờ gánh tội hết.”
Như vậy chuyện này đúng thật là phức tạp, Tô Thanh Anh đối mặt với chuyện này lập tức cảm thấy mệt mỏi, bởi vì liên quan tới chuyện lớn nên cô cũng không giúp được gì.”
Hình như thế lực của chú Huy có tham gia vào, nhưng bản thân cô không tham gia, cho nên chuyện cũng khó xử lý.
Một lúc sau, Tô Thanh Anh mới ngẩng đầu lên, hỏi sâu xa: “Nhất định phải ra nước ngoài thật à?”
Tôn Tử Phàm gật đầu cương quyết. Trong chuyến đi lần này, anh ta phải đòi lại công bằng cho những anh em đã chết. Nếu không, các anh em đã phải hy sinh mạng sống vô ích rồi.
“Bố, vậy bố nhất định phải chú ý an toàn ấy, nhất định phải trở về bình an, bọn con ở nhà đợi bố về.” Tô Cảnh Nhạc cười hì hì nói.
Cậu còn nhỏ không làm được gì, cậu chỉ có thể phù hộ Tôn Tử Phàm bình an trở về thôi.
Bàn tay to của Tôn Tử Phàm xoa đầu cậu bé, nở nụ cười hiểu ý.
Hôm sau, sân bay quốc tế Giang Thành, Tô Thanh Anh và Tô Cảnh Nhạc đều tới tiễn Tôn Tử Phàm.
Tôn Tử Phàm và Tô Thanh Anh ôm lấy nhau, anh ta khẽ nói bên tai cô: “Hai người ở đây cũng phải cẩn thận, anh sợ đám người kia cũng sẽ lẻn vào Giang Thành, từ đó làm những chuyện bất lợi với các em.”
“Được, bọn em nhất định sẽ cẩn thận hơn, anh cũng vậy, nhất định phải bình an trở về đấy.”
Nụ cười của Tôn Tử Phàm tươi hơn, yêu chiều trong mắt không ngừng lan ra, dịu dàng đáp một tiếng: “Được.”
Sau khi Tôn Tử Phàm lên máy bay, hai mẹ con mới rời khỏi sân bay.
Hai người rời đi không lâu, sau cái cột cách đó không xa có một người đàn ông nước ngoài đi ra, anh ta báo cáo một số chuyện với vẻ mặt vô cảm.