Hoắc Liên Hàn cho người gọi bác sĩ riêng tới khám cho Triệu An Ninh, cô chỉ là bị say nắng nên mới bị sốt, cô bị sốt nhẹ nên không có vấn đề gì nặng cô nằm trên giường trong phòng làm việc của anh ở công ty gương mặt đỏ đôi môi nhợt nhạt đi rất nhiều trong lòng anh lại cảm thấy đau ở đâu đó.
Hoắc Liên Hàn cùng vị bác sĩ đó đi bên ngoài phòng làm việc, vị bác sĩ đó nhìn anh rồi mỉm cười khi đang viết đơn thuốc.
“Cậu cười cái gì?” Hoắc Liên Hàn nhìn vị bác sĩ đó.
“Không cười cái gì cả, chỉ là hơi bất ngờ thôi!” Vị bác sĩ kia trả lời.
“Mà cô gái đó là gì của cậu vậy không lẽ...” Vị bác đó ngược nhìn anh.
“Bạch Huyền Y, cậu có vẻ tò mò lắm nhỉ?”
Hoắc Liên Hàn cầm điếu thuốc lên rồi châm lửa hút, vị bác sĩ đó cười vẻ hiểu về anh và cô gái đó là quan hệ gì.
Vị bác sĩ đó là bạn thân của anh tên Bạch Huyền Y 30 tuổi, là một bác sĩ nổi tiếng được nhiều người biết đến là con trai duy nhất của tập đoàn họ Bạch lớn nhì ba trong nước và thế giới, hai người chơi thân với nhau từ khi còn nhỏ nên chỉ cần nhìn vẻ mặt của đối phương cũng biết đối phương nghĩ gì và đang cần gì, hiểu rõ được những sở thích của nhau.
“Vậy hai người khi nào mới nói cho mọi biết là hai người là vợ chồng!”
“Chưa biết được có khi để cô ấy tự nói ra! Mà...”
Hoắc Liên Hàn nhìn anh bạn của mình có chút ngạc nhiên định hỏi tại sao lại biết cô và anh đã kết hôn mà hỏi vậy, nhưng Bạch Huyền Y đã trả lời cho anh biết luôn.
“Chỉ cần nhìn cử chỉ của cậu là tôi biết cậu đang suy nghĩ gì rồi với lại trên cổ cô gái đó đang còn vết hôn cậu để lại nên cũng dễ dàng biết được cô gái đó là gì của cậu mà.”
“Mà cô ấy tên là gì vậy?”
“Là Triệu An Ninh!”
“Triệu An Ninh không phải là con gái đầu của nhà họ Triệu sao? Nghe nói cô ấy bị câm không hay ra ngoài sao cậu lại quen được vậy?”
“Chỉ là tình cờ thôi!”
“Tình cờ thật không hay là...”
“Cậu đừng nghĩ vớ vẩn!”
Bạch Huyền Y thở dài rồi đứng dậy đưa đơn thuốc cho anh rồi lấy hòm dụng cụ của mình đi về, khi ra ngoài còn không quên nhắc nhở anh bạn của mình một vài câu khi chăm sóc người bệnh.
“Đừng làm cho vợ cậu quá sức là được!”1
Bạch Huyền Y đi ra khỏi công ty còn anh dập điếu thuốc gạt tàn rồi đi lại giường nhìn khuôn mặt sốt của cô, anh gọi một cuộc cho trợ lý tìm hiểu nguyên nhân sao cô lại không được vào công ty, vài phút sau trợ lý của anh đã cho anh biết tất cả, không cần suy nghĩ gì nhiều anh lập tức đủi việc cô tiếp tân khi lùa Triệu An Ninh ra khỏi công ty.
Sau khi truyền dịch thuốc vào người cô bắt đầu mơ hồ tỉnh dậy, nhìn xung quanh không thấy ai có vội nhớ đến là mình vẫn chưa đưa cơm trưa cho Hoắc Liên Hàn nên vôi giật ống truyền dịch ra rồi xuống giường.
Cô lao ra ngoài thì lại và phải anh đang đi vào trong xem cô thế nào, anh nhanh tay nên đỡ được cô khỏi bị ngã.
Hoắc Liên Hàn dìu cô lại ghế rót cho cô một cốc nước uống cho nhanh tỉnh. Uống xong cô vội hỏi anh đã ăn cơm trưa chưa nhưng lục mãi trong người mà không có giấy bút để viết nên cô phải ra cử chỉ dễ hiểu cho anh biết để hỏi anh ăn cơm chưa.
Khi nhìn thấy cô ra cử chỉ ánh cũng không hiểu nhưng nhìn rõ hơn về cách cô đưa tay lên xuống anh cũng hiểu là cô đang muốn hỏi gì
“Hộp cơm em mang đến anh đã ăn rồi!”
Cô lại tiếp tục hỏi anh ăn có ngon không và hỏi sao cô lại vào được đây.
Mọi câu hỏi của cô được anh hiểu và trả lời được hết, Hoắc Liên Hàn còn rất nhiều việc nên sai người chở cô về nhưng cô lại muốn chờ anh về cùng.
Nhìn thấy anh làm việc trong người cô lại tò mò mà đi lại nhìn vào màn hình máy tính của anh, thấy cô nhìn Hoắc Liên Hàn cũng không khó chịu mà còn kéo cô ngồi vào lòng mình giải thích cho cô biết mình đang làm gì và chỉ cho cô cách gõ và xử dụng máy tính. Hoắc Liên Hàn chỉ dạy cho cô một hai lần cô đã có thể tự gõ được còn gõ nhanh hơn nhưng người học và tiếp xúc lâu với máy tính, anh nhìn cô khéo léo trong việc gõ máy tính và chỉnh sửa văn bản nên anh đã giao cho cô một công việc của anh là gõ và nhập dữ liệu máy tính.
“Nếu em thích gõ máy thì sau này có thể đi đến công ty làm việc cùng anh!”
Triệu An Ninh nhìn anh vẻ mặt ngây thơ như không tin lời anh nói vậy.
“Nhưng em phải làm việc nghiêm túc không được lơ là đâu và anh sẽ phạt em khi em làm sai!”
“Có đồng ý không?”
Cô gật đầu đồng ý nhưng vẫn hỏi anh sẽ phạt cô điều gì nhưng anh chỉ cười mà không đáp.