Triệu An Ninh vẫn đang còn cơ hội để có thể nói lại được nhưng vẫn cần có sự hợp tác của cô. Hoắc Liên Hàn biết được cô đang còn khả năng nói lại thì liền vui vẻ đồng ý tất cả những điều kiện mà bác sĩ đưa ra.
Trên xe đi về vẻ mặt của anh không thể giấu nổi vẻ mặt hạnh phúc của mình, chỉ cần nghĩ được nghe tiếng cô có thể gọi tên mình anh lại hạnh phúc mà mỉm cười.
Hạnh phúc chỉ nhỏ bé nhưng đủ cho anh vui cả ngày, anh đưa cô về nhà rồi lại đến công ty. Buổi sáng anh đến công ty với khuôn mặt lạnh lùng nhưng buổi trưa anh lại thay đổi gương mặt lạnh ngắt của mình bằng một gương mặt ấm áp kiến cho các nhân viên thấy anh đều phải ngạc nhiên xì xầm cho nhỏ với nhau ở sau lưng anh, nhưng anh không nói gì vẫn vui vẻ đi lên phòng làm việc.
“Hoắc tổng không hay rồi!”
Lâm Chí Nhất vội vàng lao vào phòng làm việc của anh mà không gõ cửa mà chạy thẳng vào trên tay cầm điện thoại đưa cho anh.
“Hoắc tổng, anh xem đi!”
Hoắc Liên Hàn nhận lấy điện thoại, vừa nhìn vào điện thoại một dòng chữ to đã đập thẳng vào mắt anh: “Hoắc Liên Hàn người thừa kế của tập đoàn họ Hoắc đang hẹn hò trong âm thầm!” nhìn dòng chữ anh không có chút phản ứng như những lần trước, những lần trước nếu có một toà soạn nào nói sai về anh thì chắc chắn tòa soạn đó bốc hơi. Nhìn bức ảnh được chụp anh đang cầm cây kẹo bông gòn, bức ảnh đó chỉ thấy anh còn Triệu An Ninh không thấy nên các nhà báo đều tò mò người phụ nữ được anh đích thân xuống xe mua kẹo bông gòn là ai, nhìn bài báo mới được viết cách đây ít phút lại hót đến vậy anh lại cười rồi đưa điện thoại cho Lâm Chí Nhất.
“Chuyện này thì có gì mà cậu hoảng hốt vậy?”
“Hoắc tổng, hôm nay anh bị sao vậy trước kia không phải thấy những bài báo như vậy sẽ nổi khùng lên sao? Sao lần này lại...!” Lâm Chí Nhất tò mò hỏi.
“Nhưng bài báo đó nói đúng!”
“Hoắc tổng không phải trước kia không muốn lộ danh tính của thiếu phu nhân sao, này lại muốn cho mọi người biết rồi sao?”
“Trước khác giờ khác!” Anh bình tĩnh nói.
Ở nhà, Triệu An Ninh không ngờ mình có khả năng nói lại được, cô vừa về đã lao lên phòng định hình lại mọi việc, cô lại lấy quyển nhật ký được cô cất giữ cẩn thận.
“Hôm nay anh ấy đưa tôi đến bệnh viện, tôi rất vui khi nghe bác sĩ nói mình có thể nói lại, trước giờ chưa ai đưa tôi đi khám bác sĩ nên tôi rất biết ơn anh, biết ơn anh rất nhiều!”
Quyển nhật ký của cô chi chít những việc tốt mà Hoắc Liên Hàn làm cho cô, mỗi việc làm của anh khi viết xong cô đều cảm ơn anh, mỗi chữ viết lên giấy cô lại mở lòng yêu anh một ít.
Triệu An Ninh mở lòng với anh càng nhiều từ một lòng biết ơn rồi trở thành yêu anh từ lúc nào không biết.
Bữa trưa của được quản gia Ngô chuẩn bị rất chu đáo, cô dùng bữa xong liền đứng lên dọn dẹp lần này quản gia Ngô không ngăn cản cô nữa mà để cho cô vào rửa bát rồi dọn dẹp bì khi anh đi có dặn là để cô được làm tất cả những việc mà mình thích.
Trưa nay, Hoắc Liên Hàn vẫn như mọi hôm không dùng bữa trưa chỉ uống một cốc cafe rồi ngồi làm việc đến tối mới về.
Buổi tối, cô đã xin quản gia Ngô để mình nấu bữa tối cho anh, cô mặc dù nấu không được ngon nhưng cô vẫn muốn nấu cho anh ăn một bữa.
Hoắc Liên Hàn vừa về đến nhà đã được quản gia Ngô báo lại tất cả việc chiều nay cô làm, nói luôn chuyện cô đang nấu bữa tối cho anh dưới bếp. Hoắc Liên Hàn nghe quản gia Ngô nói cô nấu bữa tối cho anh thì anh liền đi xuống bếp xem cô nấu, đến cửa phòng bếp anh dựa vai vào cửa nhìn cô thầm lặng. Triệu An Ninh đang nấu cảm thấy có người nhìn mình từ phía sau nên đã quay lại nhìn, hai cặp mắt vừa chạm nhau cô liền đưa mắt nhìn chỗ khác.
“Hôm nay sao lại đích thân xuống nấu bữa tối cho anh thế này!” Anh tiến lại ôm cô từ phía sau tựa vai cô nói.
Triệu An Ninh đang nấu nên không thể trả lời được, cô đứng một chỗ nấu còn anh thì ôm cô từ phía sau thỉnh thoảng cựa quậy mái tóc vào cổ cô như đang làm nũng cô vậy. Triệu An Ninh đành bỏ ra một ít phút viết vào giấy bảo anh lên tắm thay quần áo rồi xuống ăn cơm như thế anh mới chịu buông cô ra rồi lên phòng.
Bữa tối rất nhanh đã được cô dọn ra bàn ăn, anh ngồi đối diện cô nhìn những món ăn cô làm bắt mắt nên đã ăn thử. Triệu An Ninh nhìn anh ăn mong anh khen cô nấu ngon nhưng anh lại không khen cô.
“Em nấu chưa được ngon cho lắm, món này bỏ rất mặn!” Anh chỉ vào món thịt rồi nói.
Cô nhìn anh không nói gì, đĩa thịt đó là lúc cô đang bỏ muối thì anh ôm nên mới hơn mặn. Triệu An Ninh thử gắp lên ăn thử đúng thật là có hơi mặn nhưng trong lòng cô lại thấy rất buồn vì cô mất cả một buổi chiều để chọn món và nấu cho anh ăn nhưng lại không khen cô lấy một lời.