Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi

Chương 183: Chương 183: Anh em hợp sức, thiên hạ vô địch




“Vẫn chưa tìm được Lý Thiệu Minh sao?”

Đêm khuya, mười một giờ ba mươi.

Quỷ Đói đang đeo tạp dề, nghiên cứu công thức nấu ăn đặc biệt trong sách dạy nấu ăn cổ xưa đang cầm trên tay, theo mô tả trong sách hắn nhẹ nhàng mổ con cá diếc và lấy phần trứng cá trong bụng ra.

Quỷ Đói là người sành ăn có tiếng trong giang hồ. Hắn không chỉ là một nhà ẩm thực chuyên nghiệp mà còn là một đầu bếp tài giỏi.

Nếu hắn không gia nhập vào giới giang hồ thì nhất định bây giờ đã là một đầu bếp nổi tiếng.

“Bọn em vẫn chưa tìm thấy Lý Thiệu Minh”, Quỷ Nô không chút biểu cảm, đứng ở phía sau Quỷ Đói cùng với đám cao thủ cấp Tông Sư.

“Ha ha, hắn trốn cũng giỏi đấy”, Quỷ Đói cười khẩy, gói trứng cá bằng tinh bột và thêm nhiều gia vị khác nhau, sau đó bỏ trứng cá vào trong dầu sôi, chảo dầu lập tức nổi bọt.

Chỉ trong mười giây, hắn lại nhanh chóng lấy trứng cá ra cho lại vào trong bụng cá, rồi dùng ngón tay đánh sạch vảy cả, ướp cá diếc với rượu và các nguyên liệu khác sau đó bỏ vào trong lò nướng.

Hắn dùng nước sạch rửa tay, chậm rãi cởi bộ đồ màu trắng của đầu bếp ra đưa cho người giúp việc bên cạnh: “Nhớ kỹ, sau năm phút hãy lấy cá ra“.

“Vâng”, người giúp việc lập tức cúi gập người.

“Nếu hắn đã trốn kĩ như vậy thì chờ đến lúc hắn và Hồng Võ đấu võ, chúng ta lại tìm hắn đi. Hắn dám cướp đi đan dược của tao, chắc chắn là để nâng cao thực lực của bản thân và mấy tên đàn em thân cận. Mà hắn muốn nâng cao thực lực của mình chắc chắn sẽ đi đấu võ với Hồng Võ, cái tên quỷ tham tiền này, kiếm được ba mươi tỷ mà ngay cả mạng cũng không cần nữa rồi“.

“Sau mười hai giờ đêm nay là chỉ còn lại bốn ngày nữa sẽ đến ngày hắn so tài với Hồng Võ rồi. Tao đã xưng bá ở giới giang hồ phương Bắc mười mấy năm, đã lâu không thấy có người dám thách thức với quyền uy của tao. Thứ chó má kia cũng khá thú vị đấy, lại dám đánh vào địa bàn của tao...”

Đột nhiên Quỷ Đói tức giận khiến cho phòng bếp trở nên hỗn loạn.

“Mẹ nó, tức chết tao rồi...”

“Tao không thể chờ được bốn ngày này, chúng mày tiếp tục đi tìm kiếm tên Lý Thiệu Minh kia cho tao. Tìm không được thì đi bắt người nhà của hắn, Lục Kim Đan chúng ta không động vào được thì đi động vào đám bạn bình thường kia của hắn. Hàn Phúc Giả, Vương Nhân Đức, hình như hắn còn có một người vợ bình thường tên là Hiên Tịnh Vũ gì đấy, bắt Hiên Tịnh Vũ đến đây cho tao, ép hắn phải xuất hiện!”

“Vâng”, Quỷ Nô nhận lệnh lập tức dẫn theo đàn em biến mất khỏi phòng bếp.

“Quỷ Đói chủ nhân, chủ nhân, không hay rồi, có người, có người xông vào...”, đột nhiên một trong số các đàn em của Quỷ Đói hoảng sợ chạy vào.

“Là Lý Thiệu Minh?”, Quỷ Đói lập tức lấy điều khiển từ xa ấn nhẹ, một màn hình lớn sáng lên trên bức tường trước mặt.

Trong camera xuất hiện vô số hình ảnh chiếu các góc độ trong biệt thự của hắn.

“Là Thanh Phong!”, sắc mặt tên đàn em của Quỷ Đói khó coi nói.

“Là Thanh Phong...”, Quỷ Đói khẽ nheo hai mắt lại.

Trên màn hình, Quỷ Đói nhìn thấy Thanh Phong đã chạy đến biệt thự của mình, còn có hai đệ tử của ông ta là Lãnh Thi, Hàn Bân và đàn em của ông ta đang đánh nhau với đàn em đang canh gác trong biệt thự.

Người của hắn ở đây không ít, tổng cộng đã lên tới mười nghìn cao thủ võ lâm, toàn bộ đều đã là cao thủ trên cấp Tinh Anh.

Khi Lãnh Thi cầm cung tên, Hàn Bân cầm kiếm, thiếu niên mặc đồ trắng bên cạnh của Thanh Phong đang dẫn theo các đệ tử và đàn em đánh nhau, Thanh Phong ngẩng đầu lên khẽ mỉm cười với camera, bóng người nhanh chóng biến mất dưới màn hình.

“Một bước, hai bước, ba bước...”, Quỷ Đói khẽ nhắm hai mắt lại, đang nhẩm đếm gì đó.

Khi hắn đếm đến bước thứ ba mươi, trong phòng đột nhiên có một cơn gió nhẹ thổi vào, một bóng dáng xuất hiện trước mặt hắn.

“Lão quỷ Thanh Phong, khinh công của ông lại có tiến bộ rồi...”, hai mắt của Quỷ Đói mở ra, nhìn Thanh Phong cười khẩy.

“Ông em Quỷ Đói, từ đầu đến cuối vẫn cứ bình tĩnh như vậy”, Thanh Phong cũng cười nhếch mép.

“Có gì mau nói đi”, hai mắt của Quỷ Đói đột nhiên sắc bén.

“Tôi đã nghe nói, thằng nhóc Thiệu Minh to gan lớn mật lại đánh đập đàn em của ông ở chợ đen, cướp tất cả các loại thuốc mà ông tích trữ được ở chợ đen, lại còn đốt cháy chợ đen. Nghe nói cậu ta sẽ đích thân đến thăm hỏi nhà của ông vào mười hai giờ đêm nay, ông không sợ cậu ta sao?”, Thanh Phong khẽ cười.

“Một tên nhóc thối hỉ mũi chưa sạch thôi mà, cho dù hắn có lăn lộn ở nước ngoài được một chút tiếng tăm thì cũng chỉ là rác rưởi trong mắt Quỷ Đói này mà thôi”, Quỷ Đói cương quyết nói.

“Cũng không thể nói như vậy, đa số các cao thủ thành danh lại không thua dưới tay của các cao thủ thành danh có năng lực tương đương mà bị hạ dưới tay của các tân binh võ lâm đang lên, ông biết tại sao không? Bởi vì bọn họ đánh giá thấp đối thủ và đánh giá bản thân quá cao, vì thế nên bị đánh bại bởi các cao thủ không bằng mình. Quỷ Đói à, võ công của ông không tệ, năng lực thực chiến có thể so sánh với một cao thủ Thần Cấp, hai chúng ta thực ra là đối thủ ngang tài ngang sức“.

“Nhưng tôi không giống ông, trong lòng thực sự ghét thằng nhóc Lý Thiệu Minh đó. Tôi cho rằng ông nên bình tĩnh hơn khi đối phó với thằng nhóc này, nghĩ ra nhiều chiến lược mà cao thủ như ông cần có, phải dùng trí tuệ, điềm tĩnh hạ gục cậu ta, chứ không phải là phái đàn em đi tìm kiếm khắp các nơi ở tỉnh lỵ như ruồi không đầu, càng không nên ngồi chờ đợi như bây giờ”, Thanh Phong nói.

“Ông muốn nói gì?”, Quỷ Đói hỏi.

Bên này Lý Thiệu Minh, Triệu Thế Hy, Cuồng Phong, Lôi Tiểu Minh, Chu Bảo Bảo vẫn đang yên lặng ở trong phòng của Cửu Văn Long luyện nội công. Thấy thời gian sắp tới mười hai giờ, Lý Thiệu Minh nhìn về phía Cửu Văn Long đang bị trói chặt, đưa mấy người Triệu Thế Hy xuống phòng bếp mà Quỷ Đói chuyên làm món ăn.

Vừa đi tới cửa bếp anh lại vừa hay nghe thấy cuộc nói chuyện của Thanh Phong và Quỷ Đói.

Chu Bảo Bảo mấp máy miệng, tỏ vẻ hung dữ, muốn đi vào trong phòng bếp đánh nhau với bọn họ, Lý Thiệu Minh lập tức đưa tay ra ngăn lại.

“Nghe xem bọn họ nói gì”.

“Quỷ Đói, võ công của Lý Thiệu Minh không ra sao nhưng lá gan lại không nhỏ, chuyên làm mấy chuyện bất chấp nguy hiểm, cách thức vơ vét của cải đều giống nhau, cậu ta mới từ nước ngoài quay về chưa đến hai tháng, lại kiếm được nhiều tiền hơn cả chúng ta, tôi tính bây giờ trong tay cậu ta đã có hàng chục tỷ rồi“.

“Quỷ Đói, tôi và ông giống nhau, không chỉ có hứng thú với bảo vật trong tay của cậu ta, mà tôi còn rất có hứng thú với của cải trong tay của cậu ta nữa. Ông cũng biết đấy, điểm yếu của võ sĩ là đám đông, thay đổi về lượng sẽ dẫn tới thay đổi về chất, cho dù có là cao thủ số một thiên hạ như tướng soái Thượng Quan, đối thủ mà ông ta có thể giết chết cho cùng cũng là một con số. Một nghìn người, chúng ta không giết chết được Lý Thiệu Minh vậy thì chúng ta sẽ dùng mười nghìn người, một trăm nghìn người. Phủ Đầu Bang của thành phố Minh Chu là cao thủ trong việc đối phó với cao thủ Thần Cấp, bọn họ có rất nhiều chiến lược và kế sách chuyên nghiệp để đối phó với cao thủ Thần Cấp. Phủ Đầu Bang không có cao thủ gì nhưng lại có thể đứng vững ở thành phố Minh Chu nhiều năm như vậy. Nếu như bọn họ đã có chính sách đối phó với cao thủ Thần Cấp thì tại sao chúng ta không lợi dụng nhiều đàn em của ông, phát huy tốt thế mạnh của mình?”, Thanh Phong lớn tiếng nói.

“Lưới lớn, dây kéo, súng ống đều là thứ vũ khí mà cao thủ Thần Cấp sợ hãi. Tôi cho rằng ông hoàn toàn có thể bố trí mai phục trong biệt thự, nếu thằng nhóc Lý Thiệu Minh kiêu ngạo đó dám đến biệt thự tìm ông thì hãy để lại cho cậu ta một lỗ hổng tiến vào thuận lợi sau đó đóng chặt cái túi của ông vào, thu gọn lại những cái bẫy mà ông đã bố trí. Đến lúc cậu ta còn chưa nhìn thấy ông đâu thì đã bị đàn em của ông bắt được rồi, điều này không phải tốt hơn so với việc ông tự mình đánh bại cậu ta sao?”

“Thả cho đệ tử của Thanh Phong vào đây đi”, nghe thấy lời của Thanh Phong, sắc mặt của Quỷ Đói dần bớt u ám hơn, hắn nói với đàn em ở dưới núi thông qua bộ đàm.

“Lão già như ông thật mưu mô, may mà ông không có thế lực lớn như tôi, nếu không tôi cũng bị ông giết chết rồi”, Quỷ Đói nhìn Thanh Phong cười nói.

“Ông em Quỷ Đói à, thật ra hai chúng ta đều là cao thủ mạnh nhất tỉnh lỵ, chúng ta không cần phải tranh đấu với nhau. Tôi là cao thủ chính phái cần phải trân quý thanh danh của mình, không dám điên cuồng chiêu mộ đàn em giống như thế lực Hắc Ám các ông, mặc dù thế lực của ông lớn nhưng bởi vì thế lực lớn nên cũng dần trở nên kiêu ngạo. Sự xuất hiện của tôi vừa hay là tấm gương của ông, để ông chiếu vào tìm ra khuyết điểm của bản thân. Hai chúng ta liên thủ, tôi có mưu kế, ông có thực lực, cao thủ nào mà không giải quyết được chứ? Cho dù thực lực của Lý Thiệu Minh có cao thế nào đi nữa, ngay cả bóng dáng của ông thế nào cũng chưa kịp nhìn thấy đã bị bắt rồi, chuyện này nếu như truyền ra ngoài, tên Lý Thiệu Minh đó còn không biết ngại mà lăn lộn trên giang hồ tiếp hay sao? Còn ông chẳng phải có thể dễ dàng bắt được tên trộm gian ác Lý Thiệu Minh sau đó giành được danh tiếng lớn hay sao?”

“Lão già, tôi thích ông rồi đấy!”, Quỷ Đói khẽ cười, lấy ngón trỏ chỉ vào Thanh Phong.

“Quỷ Đói à, hai anh em chúng ta liên thủ, thiên hạ vô địch!”, Thanh Phong đi đến trước mặt của Quỷ Đói, nắm chặt lấy tay phải của hắn, cười ha ha.

Quỷ Đói cũng thấy vui sướng khi nghe Thanh Phong nói vậy, hắn đưa tay ra phải nắm lấy bàn tay lớn của Thanh Phong và cười nói.

“Hai người giỏi lắm...”, Lý Thiệu Minh đứng ở ngay sau khung cửa.

Anh nhìn thấy Thanh Phong không hề hay biết còn đi bàn bạc chính sách đối phó anh với Quỷ Đói, cả người vô cùng bất lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.