Biệt thự của Quỷ Đói cũng đủ lớn, Quỷ Đói có tám tỷ tài sản, ở tỉnh lỵ có tổng cộng trăm nghìn đàn em, tiền tài quyền thế gấp mấy lần Cửu Văn Long, hắn được coi là người giàu có nhất tỉnh.
Căn biệt thự này của hắn có tổng cộng bốn tầng, mỗi tầng có hơn hai mươi phòng bao gồm phòng ngủ, phòng luyện công, phòng tắm, nhà vệ sinh. Biệt thự ở ngoại ô tỉnh lỵ nằm trên một ngọn núi lớn, xung quanh biệt thự được xây bằng tường thạch cao, trước cửa là một chiếc bể bơi lớn ngoài trời, toàn bộ biệt thự được xây theo kiểu dáng kiến trúc Châu Âu.
Quỷ Đói sống rất xa hoa, thích ăn uống, chỉ riêng một căn bếp đã có thể so sánh với một phòng họp khổng lồ rộng hai trăm mét vuông.
Biệt thự của hắn có rất nhiều đàn em canh gác, bên trong cũng có không ít người giúp việc. Khi có người đứng ngoài cửa, Quỷ Đói và Thanh Phong đã cảm nhận được, nhưng cũng chỉ cho rằng bọn họ là người giúp việc trong biệt thự.
“Tránh ra!”
Lúc này, Hàn Bân, Lãnh Thi, thanh niên áo trắng và một đám đệ tử Thanh Phong vội vàng bước vào, nhìn thấy Lý Thiệu Minh đứng ngoài cửa, liền dùng tay đẩy anh sang một bên và bước thẳng vào trong.
“Sư phụ, người bàn bạc với Quỷ Đói thành công chưa?”, Hàn Bân cùng đệ tử vừa đánh nhau với đàn em của Quỷ Đói, lúc này sắc mặt đỏ bừng.
Nhìn thấy thân hình cao gầy của Quỷ Đói, hắn lập tức sửa lại lời nói: “Là tiền bối Quỷ Đói”.
Vậy mà anh ta lại không nhìn thấy mình...
Lý Thiệu Minh trừng mắt nhìn Lôi Tiểu Minh, Cuồng Phong, Triệu Thế Hy, Chu Bảo Bảo bên cạnh. Bọn họ cũng không nói nên lời. Bọn họ đập phá và đốt cháy chợ đen của Quỷ Đói, lúc này Quỷ Đói đang săn lùng bọn họ khắp thành phố, làm đảo lộn cả tỉnh lỵ. Hàn Bân này bước qua Lý Thiệu Minh, vậy mà lại không nhận ra anh.
Thật là nực cười...
“Anh Lý, võ lâm chính phái như chúng ta, hình như không được qua lại với người của võ lâm Hắc Ám nhỉ?”, Chu Bảo Bảo liếc nhìn Thanh Phong và Quỷ Đói nói chuyện trong nhà bếp, rồi nói với Lý Thiệu Minh.
“Đúng vậy, võ lâm Hắc Ám, thực ra là trùm của đám đại ca Cửu Văn Long, Tôn Thiếu Kiệt, bọn họ kiểm soát toàn bộ thế giới ngầm ở Hoa Hạ, chuyên ở phía sau chỉ thị cho Cửu Văn Long, Tôn Thiếu Kiệt và đám đại ca làm việc xấu xa. Nếu có tên xã hội đem nào không giải quyết được, võ lâm Hắc Ám sẽ phái sát thủ đi giải quyết những chướng ngại trong việc làm ăn của họ. Thực ra bọn họ là phiên bản nâng cấp của thế giới ngầm. Hầu hết những người trong giới võ lâm chính phái đều có chức vị chính thức, chẳng hạn như Thanh Phong là chuyên gia đặc biệt của tỉnh lỵ, cố vấn võ thuật cho Bộ quân sự, phó sĩ quan của doanh trại huấn luyện Thiên Lang. Võ lâm chính phái là binh, võ lâm Hắc Ám là tặc, trắng đen phải rõ ràng, võ lâm chính phái sao có thể trở thành bạn với võ lâm Hắc Ám chứ?”, Lý Thiệu Minh nói.
“Long Ngâm vẫn luôn sống ẩn dật phía sau, ông ta làm việc vô cùng cẩn mật, không để lại chút sơ hở nào, nếu không Biệt đội Thần Thánh Hoa Hạ đã sớm vây bắt võ lâm Hắc Ám rồi”.
“Anh Lý, vậy anh nói xem, nếu tôi chụp ảnh lúc Thanh Phong và Quỷ Đói đang bắt tay nhau, rồi đăng tấm ảnh này lên mạng và người của võ lâm chính phái nhìn thấy, thì liệu có đá Thanh Phong ra khỏi võ lâm chính phái không?”, Chu Bảo Bảo suy nghĩ rồi nở nụ cười xấu xa.
“Tất nhiên rồi, Thanh Phong sẽ còn vì như vậy mà bị Biệt đội Thần Thánh điều tra, bọn họ sẽ nghi ngờ Thanh Phong có hành vi phạm pháp”, Lý Thiệu Minh mỉm cười.
“Tốt lắm, vậy tôi sẽ chụp ảnh cho họ”.
Chu Bảo Bảo nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp hình Thanh Phong và Quỷ Đói còn có cả Hàn Bân.
Cuồng Phong cười nheo mắt nhìn bọn họ, rút một điếu thuốc ra châm lửa.
“Chuẩn bị tấm lưới lớn, dây thừng, đem hết súng trong sơn trang ra, mọi người trong sơn trang nghe rõ, bắt đầu từ bây giờ mở cổng lớn, toàn bộ ẩn nấp ở chỗ tối, nếu đám Lý Thiệu Minh dám vào sơn trang của chúng ta thì bắt hết chúng lại”.
Bên này, Quỷ Đói đã chấp nhận lời đề nghị của Thanh Phong, áp dụng mưu kế đối với lời rêu rao đêm nay sẽ xông vào của Lý Thiệu Minh. Hắn rất thích lời đề nghị của Thanh Phong, trận này Lý Thiệu Minh tỏ ra rất kiêu ngạo trong giới võ lâm Hoa Hạ, không ngừng đánh bại những cao thủ nổi tiếng. Nếu Lý Thiệu Minh xông vào thì đến cái bóng hắn cũng không để Lý Thiệu Minh nhìn thấy, sau đó dễ dàng bắt Lý Thiệu Minh lại, thể hiện sự uy phong của Tông Sư như hắn.
“Quỷ Đói, trong sơn trang của ông có không ít cao thủ, tất cả đều là cao thủ cấp bậc Tinh Anh trở lên. Nhiều cao thủ như vậy, chỉ cần có một số chiến lược là có thể dễ dàng bắt được Lý Thiệu Minh rồi”, Thanh Phong thấy Quỷ Đói nghe theo lời đề nghị của ông ta, trong lòng vô cùng vui mừng.
“Lý Thiệu Minh chẳng qua chỉ là một cậu chủ bị bỏ rơi của nhà họ Lục và nhà họ Lý, một con cá tạp nham lăn lộn ở nước ngoài trở về. Cho dù biển ở nước ngoài có sâu hơn nữa thì cũng có thể sánh ngang với sự mênh mông của Hoa Hạ ta sao? Hoa Hạ ta là đầm rồng hang hổ, cao thủ người Hoa chiếm một nửa trong top mười cao thủ toàn thế giới. Sư phụ, tốt quá rồi, tiền bối Quỷ Đói đã đồng ý liên thủ cùng sư phụ. Đồ đệ chúc sự phụ có thể bắt được Lý Thiệu Minh trong thời gian ngắn, một lần nữa xứng danh trong giới võ lâm Hoa Hạ”, Hàn Bân cười nói.
“Bắt được Lý Thiệu Minh, chúng ta sẽ buộc cho hắn tội danh cướp của giết người, coi hắn là người trong võ lâm Hắc Ám, đưa hắn vào Ngục Thần, khiến hắn vĩnh viễn không thể siêu sinh, quả thực là rất hay”, Thanh Phong cười nói.
“Thanh Long, ông xem thường võ lâm Hắc Ám chúng tôi sao?”, nghe Thanh Phong nói xong, Quỷ Đói nhất thời không vừa lòng.
“Không dám…” Thanh Phong giả bộ chính nghĩa quen rồi, ông ta lập tức nhận ra lời nói của mình không đúng lắm.
“Hừ, nói đến làm chuyện xấu, không hẳn là võ lâm chính phái các ông làm ít hơn chúng tôi, chẳng qua là các ông biết cách giả nhân giả nghĩa, che giấu nội tâm xấu xa, còn võ lâm Hắc Ám chúng tôi thẳng thắn, không thích ai thì muốn giết luôn người đó. So với các ông thì tính cách chúng tôi đơn thuần hơn, lương thiện hơn một chút. Haiz, ai đang hút thuốc trong phòng vậy?” Quỷ Đói đột nhiên nhíu mày.
Quỷ Đói chỉ thích nấu nướng, nhấm nháp thức ăn ngon, vì không muốn ảnh hưởng đến vị giác và khứu giác nên hắn chưa bao giờ hút thuốc, thậm chí còn ghét người khác hút thuốc, nghiêm cấm hút thuốc trong biệt thự của hắn. Trong sơn trang có doanh trại khác, bọn đàn em của hắn bình thường đều hút thuốc ở trong doanh trại.
Bây giờ, hắn đột nhiên ngửi thấy mùi thuốc lá trong phòng này, liền cảm thấy trong lòng bực bội không nói nên lời, ngửi mùi thuốc lá kia buồn nôn muốn chết.
Lúc này, toàn bộ biệt thự im ắng không một tiếng động, đám đàn em của Quỷ Đói và Thanh Phong đều im lặng nhìn hắn.
“Toi rồi…” Cuồng Phong là tên nghiện thuốc, trên tay hắn cầm điếu thuốc, thấy hành động của mình bị bại lộ, hắn ngại ngùng nhìn Lý Thiệu Minh.
“Ai đang hút thuốc trong phòng tôi, mau cút ra ngoài!”, thấy không ai trả lời, vẻ mặt của Quỷ Đói càng thêm tức giận.
Trong giọng nói của hắn còn thêm vài phần chân khí, chấn động cả cửa sổ.
“Là chúng tôi hút thuốc”, Lý Thiệu Minh đột nhiên dẫn theo Cuồng Phong, Triệu Thế Hy, Lôi Tiểu Minh và Chu Bảo Bảo bước vào.
Lúc này trong miệng anh đang ngậm một điếu thuốc lá, mỉm cười nhìn Quỷ Đói, nhẹ nhàng cúi đầu, sau đó lấy một chiếc bật lửa ra châm thuốc.
“Là cậu?”
Quỷ Đói đang vất vả truy tìm Lý Thiệu Minh, Thanh Phong còn cố ý chạy tới bày mưu cho Quỷ Đói, vậy mà đột nhiên Lý Thiệu Minh lại chạy tới nhà của Quỷ Đói, Thanh Phong bị Lý Thiệu Minh dọa giật mình.
Không ngờ Lý Thiệu Minh lại ở trong nhà Quỷ Đói, Hàn Bân cũng rất bất ngờ.
Nhìn thấy nhóm Lý Thiệu Minh đến, Quỷ Đói cũng hơi ngạc nhiên, dần dần, hắn hít một hơi thật sâu, lấy lại vẻ bình tĩnh.
Hơi nheo mắt lại, ánh mắt âm trầm nhìn Lý Thiệu Minh: “Cậu tới từ khi nào?”
“Từ sáng sớm, cho tới bây giờ”, Lý Thiệu Minh nói.
“Vào bằng cách nào?”, Quỷ Đói hỏi.
“Cao thủ Thần Cấp, muốn đi đâu thì đi đó”, Lý Thiệu Minh trả lời.
“Cậu không sợ chết sao?”
“Không sợ”.
“Không sợ đám người đông nghịt của tôi ư?”
“Không sợ”.
Lý Thiệu Minh liếc nhìn Lôi Tiểu Minh ở bên cạnh, Lôi Tiểu Minh khẽ gật đầu, lấy từ trong người ra một chiếc điều khiển từ xa nhỏ, đèn đỏ của điều khiển lóe lên, Lôi Tiểu Minh nhẹ nhàng ấn tay lên điều khiển.
Một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ sơn trang rung chuyển dữ dội.
Lúc này, chiếc đồng hồ lớn kiểu Âu trong biệt thự của Quỷ Đói vang lên, đúng lúc điểm mười hai giờ đêm...