Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi

Chương 117: Chương 117: Mùa xuân sinh trưởng mùa hạ phát triển




“Đi thôi”.

Không nói nhiều lời, một lãnh đạo cấp cao đứng dậy. Ông ta cười đủ rồi liếc mắt khinh thường nhìn Lý Thiệu Minh và đoàn hộ tống của anh, sau đó đi thẳng ra khỏi phòng họp.

“Chủ tịch, không phải chúng tôi không giữ thể diện cho ông mà là người ông tìm đến quả thật không thể cứu nổi tập đoàn Nhân Đức. Chúng tôi không tin cậu ta nên không thể lãng phí thời gian ở đây nữa”.

Một nhóm lãnh đạo cấp cao khác đứng lên liếc nhìn Lý Thiệu Minh một cái rồi bước ra khỏi phòng họp.

“Cậu bạn, cậu biết làm ăn kinh doanh không?”

Còn mười mấy lãnh đạo cấp cao chưa đi, một người đàn ông khoảng hai mươi chín tuổi khẽ cười, châm một điếu thuốc nhìn Lý Thiệu Minh như giáo viên đang răn dạy học sinh.

Các lãnh đạo cấp cao còn lại đều nhìn Lý Thiệu Minh với ánh mắt phức tạp, trong mắt còn có vẻ đồng tình.

Vương Giai Nặc biết kế hoạch thu mua tập đoàn Nhân Đức của Lý Thiệu không thành công. Lúc này cô ta đứng bên cạnh Lý Thiệu Minh thấy một người đàn ông chỉ lớn hơn Lý Thiệu Minh bốn năm tuổi cũng xem thường anh, cô ta không khỏi đỏ mặt, vẻ mặt cáu kỉnh thầm cảm thấy oán hận Lý Thiệu Minh. Cô ta không phải không tin Lý Thiệu Minh, cũng không phải không tôn trọng anh. Cô ta biết Lý Thiệu Minh có võ công cao cường, lúc ở thành phố cảng biển là thủ lĩnh của lính đánh thuê với cái đầu xuất chúng.

Nhưng không phải người trong ngành nghề thì không hiểu được nghề đó, năng lực của Lý Thiệu Minh khiến người khác bội phục, nhưng không có nghĩa năng lực của anh có thể vận dụng trên thương trường. Nhất là bây giờ anh chỉ còn hai trăm triệu, muốn mua lại tập đoàn trị giá năm tỷ, hơn nữa còn nợ một khoản nợ lớn, đó quả thật là một trò cười trong mắt người ngoài.

Làm người nên biết người biết ta. Nói thế nào thì cô ta cũng là du học sinh có thành tích cao ở nước ngoài, bây giờ cô ta cảm thấy rất khó chịu khi bị Lý Thiệu Minh liên lụy khiến người ta cười nhạo.

Bị người đàn ông giễu cợt, Lý Thiệu Minh chỉ yên lặng nhìn hắn.

“Cậu bạn, cậu đã từng tiếp xúc với việc kinh doanh dược phẩm chưa? Đã từng làm những công việc cơ bản như kinh doanh, mua lại, quảng bá chưa? Cậu từng bị bệnh chưa? Uống thuốc mấy lần, uống những loại nào? Quên hỏi, cậu có bằng cấp gì hay có kiến thức chuyên môn không?”, người đàn ông khinh thường cười, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lý Thiệu Minh, rít một hơi thuốc.

Thấy Lý Thiệu Minh không nói gì, người đàn ông lại rít một hơi, khinh thường đứng dậy: “Quả nhiên là trò cười, không có một bằng cấp nào, không có kiến thức chuyên môn mà cũng muốn mua lại tập đoàn dược phẩm có trị giá năm tỷ”.

“Cậu nên biết chúng tôi quả thật muốn bán tập đoàn dược phẩm. Dù chỉ bán với giá một đồng cũng phải bán cho người có thể vực dậy tập đoàn này, nhưng tuyệt đối không phải là cậu, vì cậu không có đủ tư cách!”

Người đàn ông liếc nhìn các lãnh đạo cấp cao khác, nhấn điếu thuốc vào gạt tàn rồi dẫn các lãnh đạo cấp cao còn lại ra khỏi phòng họp.

Chỉ còn lại một mình Vương Nhân Đức.

Vương Nhân Đức chưa từng gặp Lý Thiệu Minh, chỉ nghe cái danh người giàu nhất thành phố cảng biển của Lý Thiệu Minh. Ông ấy biết Lý Thiệu Minh có năng lực về kinh tế, có thể mua lại tập đoàn Nhân Đức, giúp tập đoàn thoát khỏi khó khăn.

Nhưng sau khi thấy người thật, Vương Nhân Đức cảm thấy vô cùng thất vọng.

Còn quá trẻ, ông ấy không tin Lý Thiệu Minh có năng lực cứu công ty của ông ấy. Đoàn đội này của anh cũng không chuyên nghiệp, anh Hổ, Heo Rừng, Cuồng Phong và đám đàn em của anh vừa nhìn đã biết đây là người trong giang hồ. Đoàn Bội Bội và Vương Giai Nặc là sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, vẫn chưa trưởng thành, còn mang dáng dấp trẻ con. Dù Lý Thiệu Minh có tiền, ông ấy nghe nói người giàu nhất thành phố cảng biển cũng chỉ có ba tỷ mà thôi, như thế vẫn chưa đủ để giúp công ty năm tỷ này của ông.

Trong bữa tiệc đấu giá từ thiện mấy ngày trước, ông ấy đã quyên tặng một bộ đan dược có giá năm mươi triệu tệ cũng là có tâm tư riêng. Ông ấy và Hàn Phúc Giả đều đam mê làm từ thiện, ông ấy giàu hơn Hàn Phúc Giả nhưng lai lịch của Hàn Phúc Giả rất đặc biệt, có địa vị trong tỉnh cao hơn ông ấy và mối quan hệ bạn bè rất rộng. Ông ấy định mượn cơ hội đấu giá dược phẩm này để Hàn Phúc Giả giúp ông ấy quảng bá nó trong tiệc đấu giá từ thiện, tìm một đại gia có năng lực giúp công ty ông vượt qua khó khăn. Kế hoạch của ông ấy rất hiệu quả, đã thu hút được Lý Thiệu Minh nhưng ông lại không tin tưởng anh.

Cấp dưới của ông ấy nói không sai.

Không phải người trong ngành nghề thì không hiểu được nghề đó, Lý Thiệu Minh không hiểu về kiến thức chuyên môn, chưa từng làm mấy việc cơ bản, còn không có tài chính tuyệt đối, hoàn toàn không thể cứu nổi tập đoàn Nhân Đức.

Nhưng người ta đã đến rồi, không thể để người ta mất mặt.

“Cậu Lý, chúng ta cùng ăn một bữa cơm nhé? Bây giờ cậu là người giàu nhất thành phố cảng biển, tôi biết thành phố cảng biển các cậu không tệ, không kém gì tỉnh lỵ chúng tôi. Cậu có tiền có thể đùa vui ở thành phố cảng biển. Nhưng tỉnh lỵ chúng tôi cũng không kém cạnh, vài phương diện sẽ tốt hơn thành phố cảng biển. Chúng ta ăn cơm trước, sau đó tôi dẫn các cậu đi chơi. Tôi đã đặt xong khách sạn cho các cậu rồi, buổi tối các cậu có thể nghỉ ngơi. Nếu ngày mai không có việc gì cũng có thể đi chơi, sau đó bên công ty các cậu có việc, các cậu cứ quay về giải quyết”, Vương Nhân Đức đè nén cảm xúc không thoải mái xuống, đứng lên nói với Lý Thiệu Minh.

Lần này lại không tìm được người giúp đỡ, có lẽ tập đoàn Nhân Đức chỉ có thể cầm cự được một tháng là sẽ phá sản.

“Đại ca, chủ tịch Vương bảo chúng ta đi kìa”, sắc mặt Vương Giai Nặc khó coi.

Vương Nhân Đức là người tốt, Lý Thiệu Minh làm lỡ thời gian của ông ấy nhưng ông ấy không những không tức giận mà còn mời Lý Thiệu Minh ăn cơm. Nếu đổi lại thành người khác, có lẽ Lý Thiệu Minh đã bị đuổi ra ngoài rồi.

Cô ta thầm nghĩ nên mau chóng rời đi, đừng ở đây thêm mất mặt nữa. Đợi sau khi quay về sẽ răn dạy Lý Thiệu Minh một trận, xem người không hiểu gì về kinh doanh như anh còn dám chạy khắp nơi làm loạn nữa hay không.

Thế nhưng Lý Thiệu Minh không động đậy.

Chỉ lặng lẽ mỉm cười nhìn Vương Nhân Đức.

“Ông Vương, mùa xuân sinh trưởng, mùa hạ phát triển, mùa thu thu hoạch, mùa đông dự trữ”.

“Hả?”, Vương Nhân Đức muốn dẫn Lý Thiệu Minh đi ăn nên đã nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa, ông ấy hơi sửng sốt khi nghe Lý Thiệu Minh nói vậy.

Heo Rừng, Cuồng Phong, Đoàn Bội Bội đều ngạc nhiên nhìn Lý Thiệu Minh, họ tiếp xúc với Lý Thiệu Minh khá lâu nên nhận ra bình thường Lý Thiệu Minh không thích nói chuyện, chỉ có lúc nói chuyện quan trọng mới nói nhiều hơn một chút. Nhưng bây giờ anh bỗng nói như vậy khiến họ cảm thấy bất ngờ.

Câu này có ý gì?

Vương Giai Nặc nở nụ cười, cô ta thầm nghĩ rằng. Có lẽ Lý Thiệu Minh sợ Vương Nhân Đức xem thường anh nên giả vờ hiểu biết mà nói vài câu tục ngữ.

Chỉ là anh giả vờ hiểu biết nhưng lại nói mấy câu có bản lĩnh thật.

Người ta làm về dược phẩm, anh lại nói về trồng trọt với người ta?

Sao chép mấy câu này ở đâu vậy? Sao chép không chuẩn, lại không liên quan gì đến dược phẩm!

Mùa xuân sinh trưởng, mùa hạ phát triển, mùa thu thu hoạch, mùa đông dự trữ.

Câu này nghe có vẻ đơn giản, hình như là một câu tục ngữ.

Nhưng Vương Nhân Đức lại không khỏi hít sâu.

Đây là câu trong ngành mà…

Câu này nghe có vẻ giống tục ngữ trồng trọt gì đó nhưng thật ra cũng là một câu tục ngữ về sức khỏe, nói về các quy tắc y tế về sức khỏe con người trong bốn mùa.

Mùa xuân chú trọng về gan nên phải ăn nhiều rau củ quả. Mùa hạ chú trọng về tim nên ăn thức ăn có màu đỏ như táo gai, tảo đỏ.

Mùa thu chú trọng về phổi nên ăn thức ăn có màu trắng như củ cải. Thận thiên về màu đen như đậu đen.

“Cậu Lý, cậu nghe câu này ở đâu?”, Vương Nhân Đức tò mò hỏi.

“<Dựa vào dương khí chia một ngày thành bốn thời – Linh Khu>”, Lý Thiệu Minh mỉm cười.

“Mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặng về nghỉ ngơi?”, ánh mắt Vương Nhân Đức sáng lên, hỏi.

“Bài ca đất đai - Đế vương thế kỉ”, Lý Thiệu Minh mỉm cười.

“Người giỏi nói về đạo lý, ắt có thể ứng nghiệm việc người, người giỏi nói về việc người, ắt phải kết hợp với tình hình của bản thân?”, Vương Nhân Đức đáp.

“Tôn Tư Mạc, ”, Lý Thiệu Minh nói.

“Hay!”, ánh mắt Vương Nhân Đức trở nên vô cùng phấn khích, ông ấy đập mạnh tay xuống bàn.

Ông ấy nhận ra năng lực của người thanh niên này không liên quan gì đến ngoại hình, có vẻ như ông ấy đã gặp được người có thể giúp đỡ mình rồi.

“Bốp”. Vương Giai Nặc bị ông ấy dọa giật mình…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.