“Ông Vương, sắc mặt ông vàng sạm, môi lại thâm, khóe mắt đầy ghèn, lúc nói chuyện giọng hơi khàn khàn, cơ thể ông thiếu nước à? Hay gần đây tập đoàn Nhân Đức gặp nhiều khó khăn, nên ăn không ngon ngủ không yên, khiến nhiều cơ quan nội tạng như gan, tim, thận đều phát bệnh? Có phải có triệu chứng tim đập nhanh, buổi tối lúc ngủ cảm giác cổ họng sưng lên, tim đập thình thịch? Có lúc tự nhiên thấy uất ức, đau buồn, đau khổ, sợ mình ngủ dậy không tỉnh lại được nữa, hoặc là hi vọng mình sẽ ngủ mãi và không bao giờ tỉnh giấc?”, Lý Thiệu Minh châm điếu thuốc lá, lẳng lặng nhìn Vương Nhân Đức.
“Cậu nói không sai!”, Vương Nhân Đức khẽ gật đầu.
“Có tới đây được không?”, Lý Thiệu Minh hỏi.
“Được”, Vương Nhân Đức ngẩn người, đi vòng qua bàn hội nghị dài đến chỗ Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh ngẩng đầu nhìn Heo Rừng, Heo Rừng vội lấy một ghế trống để Vương Nhân Đức ngồi lên đó.
Nắm tay Vương Nhân Đức, Lý Thiệu Minh lấy năm cây châm bạc từ trên người ra, lần lượt đâm vào lòng bàn tay và huyệt đạo ở năm đầu ngón tay, sau đó anh siết chặt phần gan bàn tay lại, nhẹ nhàng dùng lực.
Lúc đầu óc Vương Nhân Đức mơ hồ, đột nhiên cảm thấy kinh mạch ở bàn tay thông suốt hẳn, một cảm giác sảng khoái chảy từ kinh mạch vào trong tay, qua cánh tay, bả vai, rồi nhanh chóng chảy vào lồng ngực. Ông ấy năm nay hơn năm mươi tuổi, trừ cảm giác thoải mái sau khi rèn luyện tập hồi trẻ, thì rất lâu rồi ông ấy chưa cảm nhận được sự sảng khoái như thế này nữa.
Ông ấy không kìm nén được, rên lên một tiếng. Môi thâm đen nhanh chóng chuyển màu nhàn nhạt, sắc mặt vàng sạm cũng hồng hào trở lại. Cặp mắt đục ngầu của ông ấy giờ cũng sáng dần lên.
“Cậu thanh niên, rốt cuộc cậu là ai? Sao lại có tay nghề chữa bệnh xuất sắc như vậy!”
Vương Nhân Đức khẽ chấn động, cơ thể không nén nổi cơn rùng mình, giật mình nhìn Lý Thiệu Minh.
“Ngu xuẩn, có mắt mà không thấy Thái Sơn. May là tính tình đại ca tôi tốt, chứ là người bình thường thì chẳng ai lãng phí thời gian với một tên nhà giàu phá sản như ông. Phần lớn các võ sĩ đều là bác sĩ bán chuyên, có sở trường trị các vết thương do ngã, gãy xương, đặc biệt là nội thương. Như đại ca tôi, xuất thân trong gia tộc đứng đầu trong các gia tộc luyện đan, là con trai của một trong bốn gia tộc lớn giới võ lâm, là cháu ngoại duy nhất của anh hùng họ Lục, ông Lục Kim Đan, Lý Thiệu Minh!”, Cuồng Phong biết thân phận của Lý Thiệu Minh, ánh mắt hắn nhìn Vương Nhân Đức đầy sự lạnh lùng và trách cứ.
“Gì cơ? Cậu là con cháu của một trong bốn gia tộc lớn trong giới võ lâm, là người đứng đầu bốn gia tộc luyện đan, cháu ngoại của Lục Kim Đan, người mang tước hiệu “người tài giỏi phi thường” đó á? Nghe nói đó là đứa cháu đó đã mất tích bảy, tám năm nay, đến giờ ông cụ nhà họ Lục vẫn cực khổ tìm kiếm?”, Vương Nhân Đức trợn tròn mắt, cơ thể run bần bật, khuôn mặt đỏ rực như lửa.
Vì nhịp tim đập nhanh, nên tốc độ lưu thông máu tăng sao, khiến chỗ năm cây châm bạc đâm vào bàn tay cũng bị chảy máu.
“Ừ”, Lý Thiệu Minh chỉ hờ hững đáp.
Năm nay ông ngoại anh tuổi đã cao, ngày càng bất lực trong chuyện quản lý gia tộc, đã định tìm một người để nối nghiệp giao lại gia tộc. Nhưng ông ngoại có tổng cộng bảy cô con gái, không có con trai. Bảy cô con gái sinh ra sáu cô cháu ngoại, chỉ có duy nhất một thằng cháu ngoại thì lại mất tích.
Nếu anh quay về nhà họ Lục, thì anh sẽ là gia chủ mới nhà họ Lục, là người nắm quyền một trong bốn gia tộc võ lâm.
Chỉ tiếc là anh quen lưu lạc cả đời, không thích loại cuộc sống an phận như vậy. Anh thích bốn biển là nhà, không muốn bị trói chân ở nhà họ Lục ở Giang Nam.
Nếu anh trở thành gia chủ nhà họ Lục, thì sẽ vĩnh viễn phải ở nhà họ Lục. Mà anh có rất nhiều kẻ thù ở nước ngoài, sự nghiệp bên trời Tây cũng dang dở, sao yên tâm ở nhà họ Lục được chứ.
Anh thích ông ngoại, không bao giờ ỷ vào thân thế nhà họ Lục mà kiêu căng. Người đàn ông tốt phải có hoài bão cao cả, anh không muốn trở thành đứa cháu phá hoại thanh danh của ông ngoại.
Hơn nữa, dựa vào thế lực ở nước ngoài của anh, đã vượt xa nhà họ Lục.
“Thật sự là con trai nhà họ Lục sao?”, Vương Nhân Đức không kìm nén được sự kích động.
Lần đầu tiên ông ấy gặp Lý Thiệu Minh, chỉ thấy anh đang mặc một bộ âu phục thẳng thớm đắt tiền, dung mạo khôi ngô tuấn tú, tóc cắt ngắn nhìn rất nhanh nhẹn, cảm thấy anh là một chàng trai trẻ đầy thu hút. Còn bây giờ, ông ấy thấy anh tỏa sáng, khí chất khác hẳn trước kia, động tay động chân cũng mang đến thần thái quý tộc, giống như một cậu ấm nhà giàu mặc áo gấm hoa bào.
Nhà họ Lục là một trong bốn gia tộc lớn trong giới võ lâm, không chỉ tiền tài quyền thế hơn người, mà còn có mối quan hệ rất rộng. Bảy cô con gái của gia chủ nhà họ Lục đều được gả vào những gia đình rất tốt.
Hơn nữa, nhà họ Lục là thế gia chuyên về luyện đan, mà đan dược luôn là bảo vật mà mọi võ sĩ đều khao khát. Trong giang hồ, võ sĩ nào cũng muốn cầu xin nhà họ Lục, thèm muốn mỗi năm có được chỗ đan dược cao cấp có hạn của nhà họ Lục, chẳng những phải bỏ một đống tiền, mà còn sợ đắc tội với nhà họ Lục. Đến hai bá chủ trong tỉnh như Thanh Phong và Quỷ Đói cũng không dám đắc tội với nhà họ Lục.
Lý Thiệu Minh có bối cảnh thật sự hoành tráng. Y thuật xuất sắc vừa nãy của anh đã chứng minh anh là truyền nhân của ông cụ nhà họ Lục. Bối cảnh khổng lồ còn có cả thực lực kinh người, chắc chắn sẽ giúp anh hồi phục tập đoàn Nhân Đức hoạt động ổn định!
“Cậu Lý, cậu tự tin đến tập đoàn Nhân Đức, tiếp quản tập đoàn, có phải là vì đã có biện pháp nào không? Hay do cậu xuất thân từ gia tộc luyện đan, cậu có vô số những bài thuốc đan dược chất lượng cao bí truyền, nên cậu có phương thức đan dược bí truyền muốn tặng lại cho tôi?”, Vương Nhân Đức là người thông minh. Ông ấy có được vị trí hôm nay không phải do may mắn, mà nhờ nói năng uyên bác, và cả ánh mắt nhạy bén đoán được ý đồ của Lý Thiệu Minh.
Ông ấy biết Lý Thiệu Minh này là một nhân vật lớn không thể bỏ lỡ, nên lập tức rót trà cho Lý Thiệu Minh rồi hỏi anh.
“Đúng, đúng là tôi có phương thức đan dược muốn tặng ông. Chiều hôm nay mất hai tiếng luyện chế một lò đan dược phổ thông, thành phẩm đã mang đến đây rồi. Đan dược này không như loại mà đan dược cao cấp mà các võ sĩ uống, nhưng dù rẻ mà công hiệu rất đầy đủ, không có thủy ngân, người bình thường uống vào sẽ có hiệu quả nhanh chóng, có tác dụng giúp cơ thể sung sức hơn. Nếu quảng bá tốt, tập đoàn Nhân Đức của ông nhất định sẽ trở lại thị trường dược phẩm một cách nhanh chóng, sẽ chiếm được vị trí bá chủ trong lĩnh vực này từ tay các đối thủ dược phẩm lớn mạnh khác”, Lý Thiệu Minh khẽ mỉm cười, anh lấy một bình sứ trắng nhỏ trên người ra.
Nghe vậy, Vương Nhân Đức vội cầm lấy cái bình sứ trắng trong tay Lý Thiệu Minh. Vừa mở nắp ra, mùi đan dược xộc thẳng lên mũi.
Trong nháy mắt, cả người ông ấy như đắm chìm giữa biển dược liệu.
Chưa cần uống, mới ngửi được mùi đan dược thôi mà đầu óc ông ấy đã minh mẫn hơn nhiều.
Ông ấy hít một hơi thật sâu mùi dược liệu trong tay, không khỏi cảm thán: “Cam thảo, phục linh, rễ sậy, có vẻ còn có vài dược liệu đặc biệt, là hoàng tinh? Phương pháp luyện chế hình như cũng là phương pháp luyện chế hỗn hợp dùng lửa mạnh và lửa yếu. Cam thảo trị bệnh yếu tim, lá lách và dạ dày bị thiếu khí. Phục linh phòng chống ung thư, giúp tập trung, điều trị bệnh về tiết niệu, chữa bệnh hồi hộp, tiêu chảy. Rễ sậy diệt tận gốc bệnh ho khan, tiêu trừ những phiền muộn trong lòng. Hoàng tinh có tác dụng bổ phổi”.
“Không ngờ đều là những dược liệu bình thường, đơn giản mà khi kết hợp lại luyện chế ra loại đan dược tốt như vậy, Công nghiệp dược phẩm của chúng tôi luôn cần sáng tạo, nhưng chỉ chăm chăm vào những phương thức chế tạo cũ và phát triển dược liệu mới, không hề nghĩ ra việc tiếp tục nghiên cứu những bài thuốc bí truyền của tổ tông được lưu truyền, rồi tiến hành thay đổi một chút. Gia tộc luyện đan đúng là danh bất hư truyền“.
“Nhưng, cậu Lý, trọng lượng của chỗ dược liệu này đều được phân bổ đúng không? Nếu cứ để một đống dược liệu trong lò luyện chế thì ai chẳng trở thành đan sư được chứ? Nếu trọng lượng phân bố không chuẩn, thì không những không chữa được bệnh, không giúp cơ thể khỏe mạnh, mà còn gây ra tác dụng ngược lên cơ thể người, đúng không?”, Vương Nhân Đức hỏi.
“Thực ra, phương pháp luyện chế và tỉ lệ dược liệu chính là chìa khóa, tôi đã viết ở trong đan dược cho ông rồi”, Lý Thiệu Minh khẽ gật đầu.
Vương Nhân Đức nhìn phương thuốc trong tay, liếc nhìn cách điều chế của Lý Thiệu Minh, lúc này hai mắt ông ấy sáng lên. Điều khiến ông ấy không ngờ, đó là trong công đoạn điều chế còn có một loại thảo mộc và một loại dược vật đặc biệt mà vừa nãy ông ấy không ngửi được.
Mà cách điều chế thật bình thường, còn có cả cỏ xanh và nước suối...!
Nếu không có phương thuốc mà Lý Thiệu Minh đưa cho, ông ấy sẽ không biết trong đan dược có cái gì. Sợ rằng nếu ông ấy cầm đan dược của Lý Thiệu Minh phân tích thì có nghiên cứu mười năm cũng chẳng ra thành phần bên trong.
“Phần lớn mọi người cho rằng thuốc Tây mới tốt, nhưng không biết thuốc Tây là một loại đan dược được cải tiến. Phẫu thuật của Tây y đã được Hoa Hạ sử dụng từ một, hai nghìn năm trước. Bàn về độ uyên thâm thì có ai dám so sánh với Hoa Hạ chúng ta?”, Lý Thiệu Minh hít một hơi thuốc lá.
“Cậu Lý, Vương Nhân Đức tôi làm nghề dược phẩm bao năm, cậu cũng biết, toa thuốc của công ty dược phẩm chúng tôi đều đến từ những gia tộc như nhà cậu. Những năm nay tự tôi nghiên cứu phát triển rất nhiều loại thuốc, nhưng chúng không tiện bằng những phương thuốc mà các gia tộc luyện đan cung cấp, không tốt bằng bài thuốc bí truyền mà cậu cho. Phương thuốc này của cậu, dù chỉ là phương thuốc thông thường, nhưng cũng là bí mật bất truyền. Đan dược dễ xin, nhưng phương thuốc thì không hề. Cậu cho chúng tôi một phương thuốc tốt như vậy là để thu được cái gì?”, Vương Nhân Đức hỏi.
“Tôi thiếu tiền, tôi muốn kiếm tiền từ tập đoàn Nhân Đức”, Lý Thiệu Minh đáp.
“Sau đó thì sao?”, Vương Nhân Đức nhíu mày.
“Tôi sẽ thuê ông làm quản lý của tôi”, Lý Thiệu Minh nói.
Vương Nhân Đức nghĩ thầm, nếu không có Lý Thiệu Minh, tập đoàn Nhân Đức của ông ấy sẽ phá sản trong vòng một tháng. Một tháng sau, tài khoản ngân hàng của ông ấy bị đóng băng. Xe sang, nhà đẹp, mọi bảo vật ông ấy cất giữ trong nhà đều bị mang đi bán đấu giá, rồi ông ấy sẽ trắng tay.
Bây giờ Lý Thiệu Minh có thể cứu công ty của ông ấy và cho phép ông ấy tiếp tục làm việc ở đó. Được làm việc trong công ty mà ông ấy vất vả sáng lập nên, đây là sự ban ơn lớn nhất.
“Được, tôi sẽ triệu tập các giám đốc điều hành trở lại họp, trước mặt họ, chính thức giao tập đoàn Nhân Đức cho cậu. Từ hôm nay, cậu là chủ tịch tập đoàn Nhân Đức. Nếu bọn họ biết cậu là con trai nhà họ Lục, có bài thuốc bí truyền cứu sống được tập đoàn Nhân Đức, chắc chắn bọn họ sẽ rất hài lòng và sẽ hối hận vì hành động vừa rồi!”, Vương Nhân Đức nghĩ ngợi rồi nói với Lý Thiệu Minh.
“Không cần đâu”, Lý Thiệu Minh khẽ gật đầu.
“Hả?”, Vương Nhân Đức không hiểu gì.
“Tập đoàn Nhân Đức này, chỉ cần mình ông là đủ rồi, ngày mai tất cả nhân viên đều bị sa thải”, Lý Thiệu Minh bật cười, uống một ngụm trà trong tách.