“...”
Lại là “Tiêm Tiêm”.
Giang Ninh Phiến rất nhạy cảm với hai từ này, không chỉ vì đó là biệt danh của cô, mà còn là bởi vì Hạng Chí Viễn thỉnh thoảng sẽ gọi nó trong khi đang vui sướng ở trên giường cùng cô.
Dường như anh xem cô trở thành thế thân của “Tiêm Tiêm”, lúc say sưa thỏa mãn sẽ không kìm lòng được mà gọi ra.
Rốt cuộc là ai vậy?
Nếu có thể gọi tên khi đang lên giường, hẳn là nó không liên quan gì đến những tội chứng mà cô đang tìm kiếm, chẳng qua đó chỉ là chuyện tình cảm của Hạng Chí Viễn mà thôi.
Giang Ninh Phiến bỏ thẻ kẹp kẹp sách bằng gỗ vào lại trong sách, chuẩn bị xem những tài liệu khác để điều tra manh mối.
“Cô đang làm gì vậy?”
Đột nhiên một giọng nói tức giận vang lên.
Giang Ninh Phiến giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạng Chí Viễn đen mặt đứng ở cửa, trợn mắt nhìn như thể muốn ăn thịt cô.
Tay cô vẫn còn đặt trên thẻ kẹp sách.
Thẻ kẹp sách bằng gỗ xoan đào màu vàng mơ, tỏa ra hương thơm thoang thoảng.
“Cậu Hạng.” Giang Ninh Phiến bình tĩnh nói: “Tôi mang cháo tới cho anh.”
“Cút.”
Hạng Chí Viễn hét lên, bước tới gần, khuôn mặt đầy u ám.
Giang Ninh Phiến cảm thấy khó hiểu.
“Trả lại cho tôi!”
Hạng Chí Viễn xông tới giật lấy thẻ kẹp sách trên tay cô, thân hình cao lớn như một cơn gió thổi đến đập vào người cô, dùng hai tay liều mạng lau chùi dấu trang trên tay.
Giang Ninh Phiến bị đẩy ngã ngồi trên ghế trước bàn làm việc, đau đớn ập tới.
Hạng Chí Viễn không ngừng lau thẻ kẹp sách, khuôn mặt vốn âm u giờ đây lại càng thêm ảm đạm khó coi, trong mắt đều là gấp gáp và lo lắng. Ngón cái chà xát lên dòng chữ trên dấu trang, như thể có một vết bẩn cực lớn ở đó.
“Tôi không có làm bẩn nó.”
Nhìn sắc mặt u ám của anh, Giang Ninh Phiến quyết định giải thích một chút để tránh phải chịu khổ lần nữa.
“Tay cô đã chạm vào nó!”
“Nhưng tay tôi không bẩn!” Giọng điệu kia của anh là ý gì chứ, cô chỉ chạm vào một cái thôi, cũng chẳng phải là cố ý làm loạn.
“Cô chờ đó cho tôi!”
Hạng Chí Viễn thốt ra một câu, sau đó tập trung lau chùi thẻ kẹp sách rất nhiều lần, đến khi xác nhận nó hoàn toàn sạch sẽ mới kẹp lại vào sách, giống như đặt xuống một món đồ quý giá.
Những ngón tay mảnh khảnh của anh lưu luyến khép quyển sách lại.
Bỗng nhiên Hạng Chí Viễn liếc mắt về phía cô, ánh mắt âm trầm lập tức trở nên cực kì đáng sợ, so với khi ở nhà thờ thì càng tàn bạo, hung ác hơn.
Ánh mắt đó khiến người ta chỉ muốn chạy trốn.
Vì thế Giang Ninh Phiến không quan tâm đến đau đớn trên cơ thể nữa, đứng lên định trốn đi, cô không muốn bị đánh thêm lần nào nữa.
“Còn muốn chạy?”
Hạng Chí Viễn hừ lạnh một tiếng, nhanh tay lẹ mắt kéo cô trở lại, hung hăng đẩy cô đến giá sách bên cạnh, đấm một quyền lên kệ sách phía sau: “Giang Ninh Phiến, ai cho phép cô đụng vào đồ của tôi?”
“Ầm.”
Theo cú đấm nặng nề, từng quyển sách trên kệ lần lượt rơi xuống.
“Tôi… Chỉ cảm thấy thẻ kẹp sách đó rất đặc biệt, nên mới…” Cô cố gắng giải thích.
“Tôi thấy lá gan cô ngày càng lớn rồi!”
Đột nhiên Hạng Chí Viễn bóp cổ cô, nhấc bổng lên.
Một đôi mắt phẫn nộ mà u ám, phát ra tia sáng tựa như âm hồn: “Cô có biết tay cô dơ bẩn thế nào không, cô không có tư cách đụng vào đồ của tôi!”
“Tôi không có.” Tay cô thì có thể bẩn đến mức nào chứ?
“Cô còn dám nói?”
Năm ngón tay Hạng Chí Viễn hung hăng bắt lấy cái cổ thon gầy của cô, trên mặt tràn đầy tức giận không thể kiềm chế.
“Ưm…”
Giang Ninh Phiến bị siết không thể nói thành lời, cô khó thở, bắt đầu thiếu dưỡng khí. Hai chân buộc bị nhấc lên khỏi mặt đất, lưng kề sát trên giá sách cứng ngắc, đau khổ không chịu nổi.
Anh muốn giết cô ư?
Chỉ vì một thẻ kẹp sách sao? Anh điên rồi!