“Giang Ninh Phiến, cô còn không nhận định rõ thân phận của mình à!” Thấy cô đau đớn, Hạng Chí Viễn không có chút thương tiếc nào, lạnh như băng nói: “Cô chỉ có chút xíu tác dụng ở trên giường mà thôi! Đụng dơ đồ của tôi, cũng chỉ có một kết quả.”
Đụng phải đồ anh quý trọng nhất, chỉ có thể chết.
“...”
Mạng của cô so ra thua một tấm kẹp sách gỗ đào ư?
Hô hấp của Giang Ninh Phiến dần dần yếu đi, nhìn người đàn ông ở trước mặt, trong mắt bắn ra ý hận, hai bàn tay xuôi hai bên nắm thành đấm thật chặt, chuẩn bị dùng hết sức đập một phát...
Vào lúc này, cô còn nhẫn nhịn thì chỉ có một con đường chết, thân phận nằm vùng bị vạch trần cũng không có cách nào.
Sống được một lúc thì một lúc.
Bỗng nhiên, một cơn gió thổi tới từ ngoài cửa sổ, có chút mạnh mẽ.
Trang sách trên bàn sách bị gió thổi bay.
Một xấp giấy vẽ kẹp bên trong cuốn sách nào đó bay ra, giống lông vũ trắng noãn, nhẹ nhàng rơi xuống bên chân hai người.
Giang Ninh Phiến nhìn thấy ánh mắt của Hạng Chí Viễn, hồi hộp và bối rối lóe lên trong mắt một cái rồi biến mất, bàn tay buông cổ cô ra rất nhanh, trực tiếp quỳ trên mặt đất nhặt giấy vẽ, đầu ngón tay phủi bụi vốn không tồn tại...
Đột nhiên cổ được giải phóng, hai chân Giang Ninh Phiến trở lại mặt đất, lập tức thở ngụm lớn, tay chân rét run.
“Đóng cửa sổ lại cho tôi!”
Hạng Chí Viễn quỳ trên mặt đất kiểm tra giấy vẽ, lạnh lùng căn dặn cô.
“...”
Nhìn bóng lưng của anh, Giang Ninh Phiến vô cùng căm hận, giơ tay của mình lên, cân nhắc đập phát này xuống có giết chết anh không, đập ngất cũng được...
Cô không xuống tay trước, sớm muộn gì tên đàn ông vui buồn thất thường này cũng giết cô trước khi cô hoàn thành nhiệm vụ.
Cô không thể tùy ý để anh giày vò nữa.
Giang Ninh Phiến cắn chặt răng, cặp mắt chiếu ra sự quyết tâm, chậm rãi tới gần anh, sức lực cả người tụ tại bàn tay.
Bỗng nhiên, anh có chút nghiêng người.
Sau đó cô nhìn thấy giấy vẽ trong tay anh.
Gương mặt trắng noãn trên giấy vẽ, bút chì màu sáng phác hoạ ra bóng lưng một cô gái, váy bay bay, bên hông treo một chiếc chuông, dây tím chuông vàng, màu sắc xinh đẹp, ngay cả đường vân chuông cũng vẽ rất rõ ràng.
“...”
Giang Ninh Phiến đứng ở phía sau Hạng Chí Viễn, khiếp sợ như bị sét đánh, cả người ngây ngẩn đứng ở nơi đó, bàn tay nâng lên dừng lại giữa không trung.
Chiếc chuông này... Rõ ràng là cô đã đeo từ nhỏ đến lớn.
Đây là đồ của cô.
Cô bé trên giấy vẽ là cô sao? Có phải cô hoa mắt hay không?
“Còn không đi đóng cửa sổ cho tôi?”
Hạng Chí Viễn rống một tiếng, lại đi nhặt giấy vẽ bị bay bên cạnh, đầu gối luôn quỳ trên mặt đất, không cố kỵ quần sẽ bị bẩn chút nào.
Với anh mà nói, những bức tranh này quan trọng hơn nhiều so với bệnh thích sạch sẽ của anh.
Lúc này Giang Ninh Phiến mới phát hiện, mấy tấm giấy vẽ bị gió thổi rớt xuống, mỗi tấm đều vẽ giống nhau như đúc, chỉ vẽ bóng lưng của cô bé, màu sắc chuông xinh đẹp, đường vân rõ ràng...
Giang Ninh Phiến khiếp sợ nhìn mọi thứ trước mắt, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, chỉ nghe theo lời anh bước tới đóng cửa sổ.
Quay đầu, cô nhìn thấy Hạng Chí Viễn nhặt toàn bộ giấy vẽ lên, xem như vật báu kẹp vào tập tranh một lần nữa, ngay cả chút nếp nhăn cũng dùng đầu ngón tay ủi thẳng.
Dường như đó đã không phải là bức tranh bình thường, mà là vật sưu tập hiếm thấy.
Sự lưu luyến trong mắt anh hiện tại, trước kia cô chưa từng thấy qua.
“Cô gái này là ai?”
Giang Ninh Phiến không nhịn được hỏi.
Bỗng nhiên Hạng Chí Viễn trừng cô, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, khí lạnh bức người.
Giang Ninh Phiến vô thức lui lại một bước, trên đùi đau đớn co rúm toàn thân, khiến cô lảo đảo.