Đó là năm cô hai mươi tuổi, An Vũ Dương muốn cô thề.
Năm đó cô suýt chút bị mẹ đánh chết, là An Vũ Dương cản ở trước mặt cô, trả giá một cây xương sườn cứu cô khỏi tay mẹ.
Rất ít khi cô rơi nước mắt.
Nhưng khi đó nhìn thấy anh ta bị mù không nhìn thấy gì mà còn đẩy cô ra bên ngoài, nước mắt cô rơi xuống.
Chính là lúc đó, anh ta muốn cô thề hai điều.
Nghe lời anh ta, chỉ rơi nước mắt vì anh ta.
“Ninh Phiến, hai điều cô từng thề đã quên rồi sao?”
An Vũ Dương đứng tại chỗ, mặt hướng về phía cô, ánh mắt không thể nhìn thấy, giọng nói ôn hòa uy nghiêm.
Cô từng nói, cô sẽ mãi mãi nghe lời anh.
“Tôi chưa quên.” Giang Ninh Phiến quay đầu lại: “Tôi còn nhớ khi đó anh còn quả quyết ngăn cản trước người tôi như vậy, hiện tại anh bán tôi cũng quả quyết như thế!”
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của cô điên cuồng hơi run rẩy.
Trước kia cô cảm thấy khí chất sáng suốt trên người anh ta là sự ôn hòa không nhiễm khói lửa, nhưng cuối cùng đến hiện tại cô mới nhận ra đó là sự máu lạnh không quan tâm đến bất kỳ chuyện gì.
Cho nên anh ta có thể không chút do dự bán cô.
“Vì vậy cô giận tôi, hận tôi sao?” An Vũ Dương hỏi, sắc mặt hơi khó coi, cũng hơi tái nhợt.
“Chẳng lẽ anh còn muốn tôi phải biết ơn anh sao?”
“...”
An Vũ Dương im lặng, khi anh ta không muốn nói chuyện sẽ im lặng, sa vào im lặng thật lâu không lý do. Đôi mắt cụp xuống, cặp mắt không có tiêu cự, chỉ có ảm đạm.
Để cho người ta không đoán ra được anh ta đang suy nghĩ gì.
Trước kia cô hay đoán anh ta im lặng là tức giận hoặc đau thương, có phải cô đã nói sai hay làm gì sai không.
Nhưng hiện tại cô sẽ không đoán nữa, cô đoán mệt rồi, cũng đoán sai hoàn toàn rồi.
Giang Ninh Phiến nhìn mặt của anh ta, dứt khoát xoay người rời đi.
Bàn tay bị An Vũ Dương kéo từ đằng sau, An Vũ Dương đang lục lọi bắt lấy cổ tay cô.
Giang Ninh Phiến cúi đầu xuống, An Vũ Dương nắm chắc cổ tay cô, những vết chai trong lòng bàn tay chọc vào tay cô.
An Vũ Dương ngước mắt không có tiêu cự nhìn về phương hướng của cô, trên mặt có quan tâm, giọng điệu chấp nhất nói: “Tới đây, để tôi xem cô bị thương ở đâu.”1
Bị thương ở đâu sao?
“An Vũ Dương, anh đủ rồi.”
Giang Ninh Phiến dùng lực tránh khỏi tay anh ta, lui về phía sau từng bước, hơi kích động nói: “Lúc tôi bị Hạng Chí Viễn cưỡng hiếp thì anh ở đâu? Tôi bị Hạng Chí Viễn giam lại bỏ đói ba ngày ba đêm anh ở đâu? Tôi bị đàn em của anh ta ngược đãi anh ở đâu? Khi tôi nằm trên bàn phẫu thuật thì anh lại ở đâu? Hiện tại cho anh xem bị thương ở đâu có ích gì?”
Vậy mà anh ta hỏi cô bị thương ở đâu.
Anh ta biết thì vết thương của cô sẽ biến mất sao?
“...”
Sắc mặt An Vũ Dương rất khó coi, người lại lảo đảo hai bước, sắc mặt càng không còn chút máu.
“Anh có thế để cho tất cả mọi thứ quay trở lại vạch xuất phát không?” Giang Ninh Phiến càng nói càng kích động, hận không thể trút toàn bộ cảm xúc mình kiềm chế nửa năm ra ngoài. Hai mắt cô bịt kín sương mù, như hơi nước bám vào mặt kính pha lê, ánh mắt mông lung.
Bởi vậy cô không chú ý tới bàn tay An Vũ Dương đang run rẩy và tiếng hít thở dần dần khó khăn của anh ta.
“...” An Vũ Dương chỉ im lặng.
“Anh có thể cho tôi nhận định lần nữa, một người đàn ông gãy mất một cây xương sườn vì tôi sẽ không bán đứng tôi không?” Giang Ninh Phiến vừa nói vừa lui về sau, khóe môi cong lên trào phúng, rõ ràng là đang cười lại vô cùng đắng chát.
“...”
Khuôn mặt An Vũ Dương không còn chút máu, hai mắt nhìn thẳng về phương hướng của cô, anh ta không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe thấy cô nở một nụ cười đắng chát.