Bên ngoài mưa nhỏ rơi xuống tí tách tí tách.
Giang Ninh Phiến ngước mắt trông qua, chỉ thấy An Vũ Dương ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, thật giống như anh ta có thể nhìn thấy được, nét mặt ảm đạm làm cho không ai có thể hiểu nổi.
Anh ta và Hạng Chí Viễn đều khiến cô cảm thấy vô cùng kiềm chế.
Hai người đàn ông này, cô đều muốn chạy trốn.
Nhưng tạm thời cô không thể trốn.
“Ninh Phiến, cô qua đây.” Bỗng nhiên An Vũ Dương nói, bàn tay thử thăm dò sờ về phía trước, ngón tay đụng phải bệ cửa sổ, đặt cái ly lên trên đó.
“Sếp có dặn dò gì?”
“Cô qua đây.”
An Vũ Dương lặp lại, giọng điệu hơi tức giận.
Anh ta đang tức giận à?
Ai mà tài giỏi có thể làm An Vũ Dương luôn sáng suốt, bình tĩnh tức giận như thế?
Giang Ninh Phiến đi lên phía trước, bỗng dưng An Vũ Dương xoay người, mặt hướng về phía cô, ánh mắt mờ mịt nhìn cô, nâng tay lên về phía cô.
“...”
Giang Ninh Phiến chống lại lui về sau một bước.
“Đừng nhúc nhích.” Hình như An Vũ Dương càng tức giận hơn.
“Anh muốn làm gì?” Giang Ninh Phiến cau mày, thân thể nghe lời đứng vững.
Ngay sau đó tay An Vũ Dương sờ tới, anh ta không tìm đúng phương hướng nên ngón trỏ chọt vào mắt cô.
Giang Ninh Phiến bị đau nhắm mắt lại.
An Vũ Dương vội vàng rút tay về, trên mặt có áy náy, nhưng rất nhanh tay của anh ta lại sờ đến, ngón tay sạch sẽ mềm mại dọc theo trán của cô chậm rãi chuyển động, sờ lên băng gạc trên đầu cô còn chưa tháo ra.
Rõ ràng anh ta không nhìn thấy gì, nhưng trong chớp mắt này, Giang Ninh Phiến cảm giác được ánh mắt của anh ta trở nên đau buồn.
“Đau lắm hả?” An Vũ Dương vuốt ve băng gạc trên đầu cô, thấp giọng hỏi, ánh mắt không có tiêu cự.
Giọng nói của anh ta lập tức khàn khàn.
Không đau.
Nỗi đau này làm sao vượt qua đau đớn mà anh ta đã cho cô được?
“Ninh Phiến, cô không nghe lời, vì sao không chăm sóc tốt cho mình?” Giọng nói của An Vũ Dương gần như tức giận, đầu ngón tay sờ vào cô cứng ngắc.
“Hờ.” Giang Ninh Phiến không khỏi cười lạnh: “Sếp, lúc anh quyết định để tôi đi đến bên người Hạng Chí Viễn thì nên nghĩ đến sẽ như vậy, không phải sao?”
Hạng Chí Viễn không phải người lương thiện, anh độc ác hoành hành ở toàn bộ Đông Nam Á không phải ngày một ngày hai.
Cô bị thương thành dạng này, hẳn là trước kia An Vũ Dương đã dự tính được.
“Cô ngồi xuống, tôi giúp cô băng bó lần nữa.” Nói xong, tay An Vũ Dương xuôi theo gương mặt cô rơi xuống, vững vàng bắt lấy cổ tay tinh tế của cô.
“Không cần.”
Giang Ninh Phiến hất tay anh ta ra.
An Vũ Dương chưa bao giờ học võ, bị cô hất như thế làm lảo đảo, suýt chút ngã sấp xuống.
Giang Ninh Phiến phản xạ có điều kiện muốn đi đỡ, bàn tay giơ ra một nửa, ngón tay lại rút về.
Cô đã nói với mình, không thể dùng tình cảm đối với An Vũ Dương nữa.
Cô không thể lại ngu ngốc như thế.
Đó là người đàn ông đã đẩy cô lên giường một người đàn ông khác.
An Vũ Dương hơi chật vật đứng vững, ngước mắt nhìn về phía cô, cặp mắt như lưu ly đảo nhẹ, trên mặt là sự tức giận: “Ninh Phiến.”
“Nếu như hôm nay anh chỉ giả bộ quan tâm tôi, vậy tôi không cần, tôi không cần chút nào.”
Lòng dạ Giang Ninh Phiến cứng rắn, lạnh băng nói ra, quay đầu rời đi.
An Vũ Dương không cản cô.
Giang Ninh Phiến đi ra cửa.
“Ninh Phiến, tôi muốn cô thề hai điều với tôi.” Bỗng nhiên giọng nói An Vũ Dương truyền đến từ phía sau cô: “Thứ nhất, sau này cô nhất định phải nghe lời tôi.”
“...” Hai chân Giang Ninh Phiến bị dính trên mặt đất, không đi được nửa bước.
“Thứ hai, từ nay về sau, chỉ có thể rơi nước mắt vì tôi.” An Vũ Dương tiếp tục nói.1
Mỗi một chữ đều muốn gợi lên ký ức của Giang Ninh Phiến.