Giống như dỗ trẻ con vậy.
“...”
Giang Ninh Phiến khiếp sợ nhìn ánh mắt chăm chú của anh, anh hơi cụp mắt, lông mi rất dài.
Cậu Hạng tàn bạo hoàn toàn thay đổi rồi?
Thế mà không nổi giận?
“Có đói bụng không?” Hạng Chí Viễn vừa xoa vừa hỏi, tựa như hoàn toàn không để tâm đến sự chống đối vừa rồi của cô, không để ý chút nào.
“Bây giờ đói còn có tác dụng gì không?” Những thứ ăn được đều bị cậu chủ là anh đuổi đi hết rồi.
“Mấy người kia nấu toàn thứ rác rưởi gì vậy? Không khí bị ô nhiễm hết rồi.” Hạng Chí Viễn khinh thường nói, sao anh có thể để cô ăn những thứ kia.
“...”
Vậy nên bây giờ cô đáng bị chết đói phải không?
“Chờ tôi ở đây.”
Hạng Chí Viễn cúi đầu xuống, một tay ôm vai cô, một tay nắm cằm cô, rồi đặt một nụ hôn lên môi cô.
Giang Ninh Phiến liều lĩnh há miệng cắn, Hạng Chí Viễn lại lui ra rất kịp thời. Đầu ngón tay mập mờ xoa đôi môi bị hôn đến hơi sưng của cô, sau đó mới thỏa mãn đứng dậy rời đi, vừa đi vừa xắn tay áo lên.
“...”
Một người đàn ông khó hiểu.
Giang Ninh Phiến xoa cái bụng trống không.
Bỗng nhiên Hạng Chí Viễn quay đầu lại, ánh mắt nhìn chăm chú vào gương mặt có vẻ hơi tái nhợt tiều tụy của cô: “Chán lắm phải không?”
“Cái gì?” Từ lúc nào mà anh còn quan tâm cô chán hay không.
“Cho em, tự chơi đi.” Hạng Chí Viễn lấy điện thoại di động ra bỏ lên trên chăn của cô, sau đó đi ra ngoài.
“...”
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên nhìn điện thoại ở trước mặt, là nhãn hiệu điện thoại lớn nhất đắt nhất thế giới.
Kiểu dáng của chiếc điện thoại này chính là kiểu mà mấy hôm nay trên ti vi quảng cáo rầm rộ là sắp ra mắt, buổi họp báo công bố cũng rất long trọng, thu hút sự chú ý của toàn thế giới.
Thế mà Hạng Chí Viễn đã có rồi, một chiếc điện thoại màu trắng.
Màn hình sáng lên, đang ở trong giao diện của một trò chơi đua xe.
Anh lại cho cô chơi điện thoại?
Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à?
Từ khi bị bắt vào nhà họ Hạng, cô giống như bị nhốt ở trong lồng, không có bất kỳ công cụ nào có thể liên lạc với bên ngoài.
Từ trên xuống dưới trong nhà họ Hạng đều là tai mắt của Hạng Chí Viễn, cô muốn điều tra cái gì, đi thêm mấy bước trong biệt thự đều sẽ bị báo cáo cho Hạng Chí Viễn biết.
Mà bây giờ...
Nhìn chằm chằm chiếc điện thoại kia mấy giây, Giang Ninh Phiến cầm lên, trượt màn hình đến giao diện gọi điện thoại, hơi vội vàng mà ấn tìm tất cả những số điện thoại mở đầu bằng số “1“.
Sau đó, động tác của cô ngừng lại, một đôi tay thon dài trắng nõn cứng đờ ở đó.
Cô muốn gọi cho ai? Cô có thể gọi cho ai?
Cô không có người thân, không có bạn bè, An Vũ Dương ư? Không cần nữa, ở trước mặt anh ta, cô chẳng là gì cả...
Gọi đi cũng chỉ là báo cáo tiến độ nhiệm vụ.
Ngoài chuyện này ra thì bọn họ không còn gì để nói nữa.
“Ha.”
Đặt di động sang bên cạnh, Giang Ninh Phiến giơ tay lên sờ băng gạc trên đầu mình, tự giễu mà bật cười.
Hóa ra, tai nạn lớn không chết, cô sống sót sau tai nạn nhưng lại không tìm được một người có thể gọi điện thoại.
Trong quá khứ, cô thu nhỏ thế giới của mình đến mức chỉ nhìn thấy An Vũ Dương.
Vì vậy, bây giờ cô lại tự nếm quả báo.
Ánh nắng từ cửa sổ chậm rãi chiếu vào trong phòng bệnh, dịu dàng chảy xuôi qua giường bệnh, làm bừng sáng màu sắc của chăn mền, chiếu sáng gương mặt xinh đẹp của cô, làm nổi bật vẻ tái nhợt.
Giang Ninh Phiến ngồi dựa vào trên giường bệnh, ngạc nhiên nhìn về phía cửa sổ.
Nơi đó có hoa hồng nở cực kỳ tươi đẹp, bầu trời ngoài cửa sổ xanh thẳm.
Sững sờ một lát, màn hình điện thoại di động tối sầm lại, khóa rồi.
Giang Ninh Phiến hơi bất đắc dĩ mà nhìn điện thoại.
Cô còn muốn xem thử trong điện thoại di động của Hạng Chí Viễn có thứ gì, liệu sẽ có chứng cứ quan trọng gì không.
Tiếc là cô không phải cao thủ mở khóa.