“Chị Phiến, đây là món cháo nổi tiếng của Đình Lang Hoàng Gia.”
“Đây là cháo bát bảo của Tuyết Dung Phường, được mệnh danh là cháo số một trong nước.”
“Còn cả món này, là mấy món cháo nổi tiếng trong giới cháo.”1
“Còn có...”
Cô Minh Thành lần lượt giới thiệu từng món.
Giang Ninh Phiến và Hạng Chí Viễn ngồi ở trên giường bệnh, anh dựa lưng vào tường, cô bị ép ngồi dựa vào lòng anh.
Nhìn những bát cháo tỏa mùi thơm nức mũi, dạ dày đã lâu không ăn của cô bị Cô Minh Thành nói đến nỗi khơi dậy sự thèm ăn.
“Bát bên này đi...”
Giang Ninh Phiến vừa định chọn món thì bị Hạng Chí Viễn ở sau lưng lạnh lùng ngắt lời: “Cô Minh Thành, cậu chọn kiểu gì vậy, mấy bát cháo này cho người ăn được à?”
“Đương nhiên.” Cô Minh Thành lập tức nói: “Tôi cử người đi canh chừng đầu bếp nấu, ngay cả bột ngọt cũng không bỏ vào.”
“Rác rưởi, mang về cho chó ăn!” Hạng Chí Viễn liếc nhìn Cô Minh Thành, vẻ mặt khinh thường.
Sắc mặt Cô Minh Thành đầy ngạc nhiên: “Cậu Hạng, chó săn ở nhà không ăn những thứ này.”
Nhà họ Hạng nuôi mấy chục con chó săn, bọn chúng không thể ăn cháo, mà có cách nấu nguyên liệu riêng.
“Vậy cậu ăn đi.”
“Vâng, cảm ơn cậu Hạng.” Tư duy chân chó khiến Cô Minh Thành lập tức nói cảm ơn theo thói quen, vẻ mặt được quan tâm mà lo sợ.
Lúc đầu tâm trạng của Giang Ninh Phiến rất tệ, thấy vậy thì suýt nữa đã bật cười, đầu lại bắt đầu đau.
Quả nhiên Cô Minh Thành này là một con chó trung thành chính cống, như vậy mà còn nói cảm ơn.
“Ơ kìa... không đúng, cậu Hạng, tại sao chó không ăn mới đến lượt tôi?” Bỗng nhiên Cô Minh Thành phản ứng lại, vẻ mặt như bị tổn thương.
Hạng Chí Viễn nhếch môi lên, cười nhạt nhìn về phía anh ta: “Cậu có thể lựa chọn không ăn.”
Vậy thì cả đời đừng ăn nữa.
“Không không không, tôi ăn! Tôi ăn!” Cô Minh Thành luôn mồm nói với vẻ chân chó, vẫy tay với những đầu bếp kia: “Đi đi, tất cả ra ngoài hết!”
Bàn tay lớn của Hạng Chí Viễn khẽ xoa mu bàn tay vừa truyền dịch của Giang Ninh Phiến, giúp cô xoa bóp cẩn thận, cụp mắt nhìn cô chăm chú.
Anh nhìn thấy bên môi Giang Ninh Phiến khẽ nhếch lên.
“Em cười rồi?” Tâm trạng của Hạng Chí Viễn rất tốt.
Từ khi bắt đầu phẫu thuật, cô chưa từng cười với anh.
“Không có.” Giang Ninh Phiến lấy lại vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt dõi theo những bàn tay đẩy xe thức ăn rời đi, mùi thơm trong phòng bệnh cũng đi theo luôn.
Bây giờ cô có thể khẳng định rằng, Hạng Chí Viễn quyết định đổi cách thức khác để tiếp tục tra tấn cô.
Hạng Chí Viễn nhìn theo tầm mắt của cô, đúng lúc nhìn thấy Cô Minh Thành rời đi, gương mặt mê hoặc lòng người lập tức lạnh tanh: “Em nhìn thấy Cô Minh Thành mới cười?”
Cô Minh Thành vừa đi, nét cười bên miệng cô cũng không còn.
Hai người này từng làm gì sau lưng anh sao?
Giang Ninh Phiến cạn lời mà quay lại nhìn: “Vậy lần này anh lại định để Cô Minh Thành tự nổ một phát súng, hay là lại đập đầu tôi một lần nữa?”
Người đàn ông này không chỉ tàn bạo không có tính người, hẹp hòi không có giới hạn, bây giờ còn mắc bệnh đa nghi?
Không cứu nổi anh.
Sắc mặt Hạng Chí Viễn hơi cứng, ngón trỏ nâng cằm của cô lên, nhìn chằm chằm cô từ trên cao: “Tiêm Tiêm, em là của tôi.”
“Anh nghĩ nhiều rồi.” Cô là của cô.
“Tiêm Tiêm...”
“Anh bỏ tay ra!”
Mỗi lần anh đụng vào cô đều thấy phản cảm và buồn nôn.
Giang Ninh Phiến lạnh lùng đẩy tay anh ra, tay bị cắm kim tiêm hai ngày hơi đau, Giang Ninh Phiến bị đau mà xoay cổ tay.
“Tiêm Tiêm!”
Hạng Chí Viễn đang định nổi giận, sau khi chú ý tới động tác nhỏ này bèn ngang ngược kéo tay cô sang, mặt lạnh tiếp tục giúp cô xoa bóp, lực bóp rất nhẹ, không vui nói: “Đau lắm phải không? Cử động lung tung làm gì, làm bản thân bị thương bây giờ.”
“...” Giang Ninh Phiến nhìn anh như dự đoán.
“Thật sự rất đau?”
Thấy cô không nói lời nào, cho rằng cô đang rất đau, lông mày Hạng Chí Viễn bắt đầu nhíu lại, xoa tay giúp cô càng dịu dàng hơn. Giọng nói không còn sự không vui, mà mang theo sự cưng chiều vỗ về: “Không sao, xoa cái là hết đau thôi.”