Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 52: Chương 52: Anh khiến tôi thật buồn nôn




Anh ta luôn rất lịch sự, lễ độ.

Cô vẫn còn nằm ở đó, tựa như bị dội một chậu nước lạnh.

Lạnh từ đầu tới chân.

Cô lại tự mình đa tình sao?

“Vậy vừa rồi anh... cảm thấy tôi đã dơ bẩn, ai cũng có thể làm chồng, là đàn ông thì đều có thể chạm vào tôi đúng không?”

“Không phải.”

Sắc mặt của An Vũ Dương lại một lần nữa có vẻ khó coi, giọng điệu có chút không vui: “Đừng bôi nhọ bản thân như thế.”

Đừng bôi nhọ bản thân, vậy đến cùng là ai khiến cô bị bôi nhọ?

“Vậy được, tôi hỏi anh.” Giang Ninh Phiến xuống giường đứng ở trước mặt anh ta, hơi chật vật hỏi: “Trước đó anh muốn tôi đi làm nằm vùng, ngay từ đầu đã quyết định để tôi dâng cơ thể cho Hạng Chí Viễn?”

Vấn đề này đã khiến cô đắn đo rất lâu.

Cô có thể dùng một trăm thân phận để ẩn nấp bên cạnh Hạng Chí Viễn, nhưng Hạng Chí Viễn là người cuồng chân dài, mà cô có một đôi chân dài, cô lẻn vào thì chỉ có một kết cục, chính là bị nuốt chửng đến không còn sót cả xương.

Cô không biết An Vũ Dương có biết điều này hay không.

“...” Bờ môi An Vũ Dương khẽ nhếch lên, có vẻ như không ngờ tới đột nhiên cô sẽ hỏi vấn đề này, vóc dáng cao lớn lùi về phía sau một bước.

“Phải hay không?” Giang Ninh Phiến cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.

“...”

An Vũ Dương im lặng, chậm rãi cụp mi mắt thật dài xuống.

Còn cần nói thêm gì nữa sao?

Im lặng quá lâu tức là ngầm thừa nhận.

Có được câu trả lời trong dự liệu, nhưng trái tim cô lại đau đớn ngoài dự đoán.

Hóa ra, anh ta thật sự lừa dối cô.

“Bốp...”

Giây phút nước mắt chảy ra, Giang Ninh Phiến giơ tay tát một cái lên mặt anh ta, dùng hết sức lực của toàn thân.

An Vũ Dương không né tránh, mặt bị đánh đến nỗi hơi nghiêng đi, dấu tay in cực kỳ rõ ràng trên gương mặt trắng nõn. Vẻ mặt của anh ta vẫn không có gì thay đổi, vẫn thản nhiên, ôn hòa như vậy.

Tựa như là tình nguyện chịu một cái tát này của cô.

“Bởi vì tôi đã từng đồng ý sẽ mãi mãi nghe lời anh, nên anh đã cảm thấy anh có tư cách tự ý bán tôi cho một người đàn ông khác sao?” Anh ta dựa vào đâu mà tự cho là đúng.

“...”

“An Vũ Dương, tôi chưa từng căm ghét một ai giống như lúc này.”

“Ninh Phiến...”

“Anh khiến tôi thật buồn nôn.”

Giang Ninh Phiến lạnh lùng để lại một câu, cầm lấy khăn trùm đầu rời đi không quay đầu lại.

Không muốn ở lại thêm một giây nào nữa.

“...”

An Vũ Dương vẫn còn đứng ở trong phòng, đứng thẳng như tượng sáp, trên mặt không có biểu cảm gì, giống như bị đông cứng lại, rất lâu sau đó, ngón tay thon dài mới chậm rãi sờ lên môi của mình.

Cuối cùng anh ta hôn cô rồi...

Ra khỏi phòng, Giang Ninh Phiến lập tức đi vào một nhà vệ sinh, trong gương cô váy áo lộn xộn, ngay cả khuyên tai cũng rơi mất một cái, đôi mắt đỏ ngầu, có nước mắt tuôn ra.

Dáng vẻ như quỷ này mà đi gặp Hạng Chí Viễn, chắc chắn cô sẽ chết rất thảm.

Mở túi xách ra, Giang Ninh Phiến nhanh chóng trang điểm lại, khôi phục lại dáng vẻ mà người tình của thủ lĩnh Địa Ngục Thiên nên có.

Nhưng nước mắt lại muốn tuôn rơi, hoàn toàn không đếm xỉa đến ý muốn của cô...

Giang Ninh Phiến dứt khoát ngẩng đầu lên, cố gắng không để cho nước mắt chảy xuống, tại sao cô lại phải khóc?

Chẳng phải chỉ là bản thân bị người mình yêu thầm đưa cho người đàn ông khác thôi sao? Có gì đáng phải khóc chứ.

Chỉ trách mắt cô bị mù, vậy mà lại thích An Vũ Dương.

Đáng đời.

Giang Ninh Phiến cô đáng đời.

Cô thầm mắng mình một trăm lần, nước mắt vẫn chảy ra từ khóe mắt, làm hỏng lớp trang điểm xinh đẹp của cô...

“Có nhầm không đó! Chẳng lẽ chị Phiến còn có thể bốc hơi hay sao? Tìm cho tôi! Dù có lật tung cả nhà thờ cũng phải tìm được!” Tiếng gào rú của Cô Minh Thành từ bên ngoài truyền vào.

Giang Ninh Phiến vội vàng lau sạch nước mắt, dặm lại lớp trang điểm cho dày thêm một chút, sửa sang lại váy cẩn thận rồi đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.