“Ồn ào cái gì?”
Cô đứng ở cửa nhà vệ sinh, lạnh lùng hỏi.
“Chị Phiến?” Cô Minh Thành dẫn theo mấy đàn em vọt vào, trừng mắt nhìn cánh cửa nhà vệ sinh phía sau cô: “Sao chị đi ra từ chỗ này? Tôi vừa lục soát nơi này không thấy chị.”
“…”
Anh ta còn lục soát cả nhà vệ sinh nữ sao?
“Được rồi, chị nhanh đi gặp cậu Hạng với tôi, nếu cậu Hạng phát hiện không thấy cô thì sẽ nổi giận đùng đùng.” Không tiếp tục gặng hỏi thêm nữa, Cô Minh Thành vội vàng nói.
“Ừ.”
Giang Ninh Phiến hờ hững trả lời.
Cô Minh Thành đưa cô đến một cái sân phía sau nhà thờ, Hạng Chí Viễn đang ngồi trên một chiếc ghế, bên cạnh là pho tượng Chúa màu trắng, trắng đến chói mắt.
Mà Hạng Chí viễn ngồi yên không nhúc nhích.
Xung quanh anh có rất nhiều đàn em đang đứng vây quanh bảo vệ anh.
Mặt trời rất ấm, ánh sáng chói chang.
Nhưng Hạng Chí Viễn lại không khác gì với băng tuyết ngày đông, lạnh lùng, cả người tỏa ra từ trường muốn đóng băng tất cả mọi thứ, làm cho người ta vừa nhìn thôi đã thấy sợ.
“Cậu Hạng! Chị Phiến đã đến.” Cô Minh Thành cất giọng hỏi.
Hạng Chí Viễn hé mắt, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía cô, ánh mắt lộ ra sự chết chóc.
Giang Ninh Phiến không khỏi lùi bước.
Bây giờ tính mạng của cô đang bị đe dọa sao?
“Tôi còn tưởng rằng cô sẽ chạy trốn.” Bỗng nhiên Hạng Chí Viễn cong môi, nụ cười cực kỳ gian xảo, nhưng trong giọng điệu lại không lộ ra vui buồn.
“Không có.” Giang Ninh Viễn nhoẻn miệng cười: “Đi theo cậu Hạng muốn gì có đó, tại sao tôi lại chạy trốn được chứ.”
Cô nói ra mấy lời trái lương tâm rất rõ ràng.
Với hoàn cảnh lúc này của cô, chân chó là môn bắt buộc.
Hạng Chí Viễn cười nhạt nhìn cô, giọng nói không nặng không nhẹ, ngoắc ngón tay với cô: “Đến đây.”
“…” Giang Ninh Phiến cẩn thận nhìn anh một lúc lâu.
“Sao nào, sợ tôi ăn cô ư?”
“Đương nhiên không phải.”
Nếu anh muốn ăn chẳng lẽ cô còn có thể phản kháng sao?
Giang Ninh Phiến đi từ từ qua đó, còn chưa đến trước mặt anh, Giang Chí Viễn đột nhiên nhấc chân lên đá về phía cô…
Hết sức tàn nhẫn.
“Bịch.”
Cô bị đá đến cả người nghiêng ngả lảo đảo, rồi đâm sầm vào pho tượng, cơ thể va đập lên chỗ lồi lõm trên pho tượng, ánh mắt của pho tượng đức cha nhìn cô ngập tràn chua xót, như là đồng tình thương hại cô.
Cô đã biết không dễ bỏ qua như vậy mà…
Giang Ninh Phiến đau đến mức suýt co quắp, chỉ có thế cắn chặt răng, không cho bản thân mình đau đến la lên.
“Ai cho cô lá gan đi lung tung khắp nơi?” Nụ cười của Hạng Chí Viễn lạnh đi, đột nhiên cả khuôn mặt như bị phủ đầy mây đen.
Một người đàn ông thay đổi sắc mặt thất thường.
“Không có, cậu Hạng, tôi chỉ đi dạo loanh quanh thôi.” Giang Ninh Phiến ngã ngồi trên mặt đất, yếu ớt nói: “Với lại không phải vừa nãy cậu Hạng rất bận rộn sao?”
Những người phụ nữ kia chưa cho anh ăn no à? Có phải là anh “ăn uống” hơi bị nhiều rồi không.
“Cô đang quản chuyện của tôi ư?”
“Không phải.”
Cứng đối cứng với Hạng Chí Viễn sẽ không chiếm được bất cứ lợi lộc gì.
“Giang Ninh Phiến, tốt nhất là cô nên biết rõ thân phận của cô là gì! Trên người của cô có chỗ nào mà không tiêu tiền của tôi?” Hạng Chí Viễn đứng dậy khỏi ghế, lạnh lùng liếc nhìn cô: “Cho dù tôi ôm người phụ nữ khác, nhưng không được tôi gật đầu, cô cũng không được rời đi nửa bước!”
Cô dám không nghe theo lệnh của anh đi khắp nơi? Có phải là cô muốn chạy trốn, thoát khỏi anh hay không?
Giang Ninh Phiến nhìn anh không biết phải nói gì, anh đúng là kiêu căng ngạo mạn đến mức không thuốc nào cứu được.
“Vừa nãy lúc tôi đi anh cũng không phản đối.” Lời nói của cô vẫn rất khiêm tốn.
“…”
Hạng Chí Viễn khựng lại, vẻ mặt sầm xuống, sau đó lạnh lùng nói: “Tôi đã nói rồi, tôi không gật đầu, cô không được rời khỏi tôi nửa bước!”