“… Biết rồi, sau này tôi sẽ chú ý thưa cậu Hạng.”
Giang Ninh Phiến thuận theo lời của anh, cô đứng dậy khỏi mặt đất rồi phủi bụi đất trên làn váy, để lộ ra vết bầm tím trên đùi. Vết bầm đau đến mức làm cô nhíu mày, nhưng mà vẫn đứng thẳng lưng.
Cú đá chân của anh cũng đủ tàn nhẫn.
“…”
Hạng Chí Viễn thuận tiện liếc nhìn cô, hơi thở đông cứng lại.
Trên đầu gối cô có một vết bầm thật lớn, cực kỳ chói mắt.
Đáng đời.
“Đi về!” Hạng Chí Viễn không thèm liếc nhìn cô, nhanh chóng rời đi.
“…”
Giang Ninh Phiến cắn môi, hôm nay Hạng Chí Viễn nổi giận như vậy, sau này cô có thể đoán được cuộc sống của mình sẽ khó càng thêm khó.
Đáng chết.1
Sau này cô phải làm sao đây?
“Cậu Hạng, mời lên xe.”
Tài xế ân cần mở cửa xe, Hạng Chí Viễn lạnh lùng ngồi vào trong, liếc mắt nhìn bóng dáng Giang Ninh Phiến đang đi từ phía xa đến, vẻ mặt rất khó coi.
Cô đi đứng khập khiễng, tay ấn chỗ đau trên đùi, tư thế đi không thẳng hàng.
Ánh mặt trời chiếu lên cơ thể hơi nghiêng của cô, rọi lên khuôn mặt trắng bệch đáng thương của cô.
Dường như Cô Minh Thành muốn đi lên đỡ cô, nhưng lại bị cô từ chối.
Một mình cô kiên cường từ từ bước về phía trước, dường như đang cố chấp với một điều gì đó…
Hạng Chí Viễn nhìn thẳng mặt cô rồi dùng sức kéo cổ áo, cố gắng tháo hết nút áo bên trên ra, nhưng có làm sao cũng không xả được cơn giận trong ngực, anh như một con sư tử tức giận, chỉ thiếu xù lông mà thôi.
Anh cũng không biết mình đang bị làm sao nữa.
Không nhìn thấy Giang Ninh Phiến sẽ nổi giận, nhưng khi thấy cô rồi sẽ buồn bực, dường như cả người đều khó chịu.
Giang Ninh Phiến còn đang cố chấp một mình đi về bên này, vết bầm tím trên đùi cô trông đặc biệt chướng mắt.
Cú đá vừa rồi của anh nặng như vậy sao? Ai bảo cô đi lung tung làm gì.
“Giả vờ đáng thương!”
Ánh mắt sáng quắc của Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm vào cô, đột nhiên bỏ lại một câu với tài xế, rồi sải đôi chân dài xuống xe, đi thẳng về phía Giang Ninh Phiến.
Một đám đàn em đứng ở cạnh xe đã chuẩn bị sẵn sàng rời đi.
Hạng Chí Viễn lại vung tay bế ngang Giang Ninh Phiến lên, đi thẳng vào bên trong nhà thờ, đôi chân dài sải bước thật to.
“Cậu Hạng?” Giang Ninh Phiến khó hiểu.
Anh lại bị sao vậy? Tại sao ngày nào cũng nhiều chuyện như thế!
“Không chờ về nhà được nữa.” Bước chân của Hạng Chí Viễn thật sự rất lớn, ôm cô không tốn chút sức lực nào, rũ mắt chăm chú nhìn mặt cô, ánh mắt trầm xuống: “Hiện tại tôi muốn cô.”
Từng chữ đều hư hỏng đến tận xương.
“…”
Giang Ninh Phiến có hơi hóa đá.
Quả nhiên lúc nào anh cũng có thể **** ***** lên não…
Vòng qua sảnh chính của nhà thờ, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía bọn họ, tiếng bàn tán khe khẽ vang lên.
Hạng Chí Viễn không quan tâm chút nào, ôm cô đi về phía bên cạnh hành lang, hai bên tường của hành lang treo đầy những bức tranh sơn dầu chúc phúc trong sáng, trang nghiêm, tư thế ôm nhau của hai người họ tạo thành một hình ảnh tương phản.
Một mùi hương thảo dược nhàn nhạt bay đến, cả người Giang Ninh Phiến cứng đờ.
An Vũ Dương đang đứng ở bên cạnh lối đi, khuôn mặt dịu dàng bình tĩnh, hai mắt không có tiêu cự nhìn về phía trước.
Hiển nhiên là Hạng Chí Viễn không nhớ rõ anh ta, trong đầu anh chỉ còn lại suy nghĩ xấu xa, ôm cô đi thẳng về phía trước không thèm quay đầu lại, đi lướt qua người An Vũ Dương…
Giống như là thước phim điện ảnh quay chậm…
Bỗng nhiên An Vũ Dương cảm giác được điều gì đó, quay mặt về phía cô, trên mặt đầy nghi ngờ.