Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 112: Chương 112: Ánh mắt như sói (1)




“...” Chàng trai còn yên lặng hơn cả biển đêm.

Từ nhỏ cô đã không phải là một cô bé ồn ào, nhận định anh bị câm điếc là yên lặng rời đi.

Đến trưa, cô vẫn ma xui quỷ khiến bưng tất cả cơm trưa của mình đưa qua, cô sợ anh sẽ chết đói.

Dáng dấp của anh đẹp như vậy, chết rất đáng tiếc.1

Lần này chàng trai ăn.

Có lẽ anh thật sự đói bụng, nhưng tướng ăn ưu nhã, khuôn mặt che giấu sau sự dơ bẩn không có biểu cảm gì. Ánh mắt vẫn cảnh giác, vô cùng đề phòng nhìn chằm chằm vào cô, vừa nhìn chằm chằm vừa ăn.

Vẻ đề phòng kia thật giống như cô sẽ nhào tới hại anh mọi lúc.

Lúc đó cô xuất phát từ tò mò, vô cùng mong ngóng đến dáng vẻ sau khi anh sạch sẽ, cô nói: “Anh trai câm điếc, anh muốn rửa mặt không? Anh cởi quần áo ra, tôi rửa cho anh được chứ? Anh bẩn quá.”

Khi đó cô và mẹ sống nương tựa lẫn nhau quá lâu, nên việc nhà gì cũng biết làm.

Nghe vậy, bỗng nhiên chàng trai hung hăng trừng mắt nhìn cô.

Ánh mắt này cả đời cô khó mà quên được, như chó sói gắt gao khóa chặt cô, ánh sáng sâu thẳm, dường như muốn cắn nuốt mọi thứ của cô...

Trong mơ, chàng trai lại độc ác hung hăng nhìn cô một lần nữa, ánh mắt như sói khiến Giang Ninh Phiến lập tức bị bừng tỉnh, mở hai mắt ra.

Thân ở phòng bệnh màu trắng, mùi nước khử trùng tỏa khắp trong sương sớm.

Hoa trên bệ cửa sổ lại đổi thành hoa hồng màu đỏ, đóa hoa cùng với hạt sương, vô cùng xinh đẹp động lòng người.

Giang Ninh Phiến ngồi dậy từ trên giường, liếc nhìn sang chiếc giường khác, bên kia trống rỗng.

Căn phòng bệnh “Tình nhân” đặc biệt bày hai chiếc giường đôi bằng da thật kiểu châu Âu.

Tối hôm qua, Hạng Chí Viễn xử lý tốt vết thương trên cổ xong, không tiếp tục đụng vào cô mà chỉ lên một chiếc giường khác.

Cô còn nhớ rõ anh kéo cái chân bị gãy bước đi, bước chân cố gắng thả nhẹ, vẫn không thể che hết vẻ chật vật.

Một người gãy xương còn chạy khắp nơi, thật sự là không muốn sống nữa.

Nhưng không liên quan gì với cô.

Giang Ninh Phiến vén chăn lên đang chuẩn bị xuống giường, chỉ nghe thấy cửa bị gõ nhẹ mấy lần.

“Chị Phiến, bệnh viện phái hai y tá đến chuyên phục vụ cậu Hạng và chị.” Cô Minh Thành dẫn hai y tá đi tới, sau lưng còn có sáu nhân viên chăm sóc mặc đồ màu xanh lá đang đứng.

Rõ ràng y tá dẫn đầu là Mục Thanh Linh.

Vóc dáng cao gầy, tóc ngắn xinh đẹp, nụ cười thâm ý, nghiêng nghiêng nhìn cô, mở miệng nói: “Tôi là Mục Thanh Linh, xin chỉ giáo nhiều hơn.”

Mục Thanh Linh chạy đến bên cạnh cô...

Giang Ninh Phiến không có biểu cảm gì gật đầu, chỉ hỏi Cô Minh Thành: “Hạng Chí Viễn đâu?”

Có phải đi trị liệu gãy chân rồi không?

“Ồ, chị Phiến quan tâm cậu Hạng à?” Vẻ mặt Cô Minh Thành ngạc nhiên, nhất định cậu Hạng rất vui.

“Anh thấy tôi giống đang quan tâm không?”

Giang Ninh Phiến lạnh băng nhìn anh ta.

Cô Minh Thành đành phải yên lặng thu hồi lời nói của mình.

Dứt lời, một mùi thơm từ bên ngoài bay vào, xua tan mùi thuốc sát trùng.

“Cậu Hạng đến rồi, mấy người các người đều đứng sang một bên cho tôi.” Cô Minh Thành vội vàng đẩy y tá và nhân viên chăm sóc vào trong góc, Mục Thanh Linh bị anh ta đẩy đến mũ y tá suýt chút rơi xuống.

Giang Ninh Phiến nhìn ra cửa, chỉ thấy Hạng Chí Viễn đẩy toa ăn, đàn em tiến lên mở nắp ra, trên toa ăn là món Trung, bữa sáng kiểu Âu Tây gì cần có đều có.

Sữa bò, cháo cảng biển, bánh, cháo yến mạch các loại, rất có dinh dưỡng.

“Đi ra!”

Một tiếng gầm thét từ bên ngoài truyền đến.

Chỉ thấy Hạng Chí Viễn đẩy xe lăn dưới chân ra, đứng lên, không cần bất kỳ công cụ phụ trợ gì cứ đi tới như vậy.

Xe lăn quá ảnh hưởng hình tượng của anh rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.