“Cậu Hạng, anh không ngồi xe lăn là vết thương sẽ nghiêm trọng hơn đấy.” Mục Thanh Linh đứng ra nói.
Hạng Chí Viễn lạnh lùng liếc cô ta.
Mục Thanh Linh là một người trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, dù như thế vẫn bị ánh mắt Hạng Chí Viễn dọa co rúm lại, lui về sau.
“Ở đâu ra người phụ nữ lắm mồm thế?” Giọng nói Hạng Chí Viễn lạnh như hàn băng.
“Cậu Hạng, tôi lập tức đuổi cô ta ra ngoài, để bệnh viện đổi một y tá khác tới.”
Cô Minh Thành lôi kéo Mục Thanh Linh ra ngoài, không xem cô ta là phụ nữ chút nào.
Vẻ mặt Mục Thanh Linh xấu hổ và khó chịu nhìn về phía Giang Ninh Phiến bình tĩnh ổn định trên giường, dưới ánh mắt lộ ra sự cảnh cáo, khẩu hình miệng lộ ra một chữ “An”...
Quả nhiên là An Vũ Dương để cô ta tới.
Hẳn là có tin tức gì muốn báo cho cô.
Giang Ninh Phiến đành phải lên tiếng nói: “Để cô ấy ở lại đi.”
Thấy Giang Ninh Phiến luôn hờ hững mở miệng cầu xin, Hạng Chí Viễn không khỏi nhìn thoáng qua Mục Thanh Linh, khuôn mặt yêu nghiệt nhìn không ra buồn vui: “Lý do.”
Loại phụ nữ lắm mồm này giữ lại làm đệm lót à?
Không đợi Giang Ninh Phiến nói, Mục Thanh Linh vội vàng cười nói: “Ninh Phiến từng làm việc ở bệnh viện này, chúng tôi là bạn tốt.”
Lập tức kéo gần quan hệ.
“Bạn tốt?” Hạng Chí Viễn nhíu mày.
“Đúng vậy.” Mục Thanh Linh vội vàng gật đầu: “Chúng tôi là bạn tốt nhất.”
Im lặng.
Làm sao cô không biết họ thành bạn tốt từ khi nào? Giang Ninh Phiến oán thầm ở trong lòng.
Hạng Chí Viễn nghi ngờ nhìn về phía Giang Ninh Phiến, Giang Ninh Phiến chỉ có thể gật đầu.
Bạn tốt?
Hạng Chí Viễn lại liếc Mục Thanh Linh, trong mắt lướt qua lo nghĩ, sau đó nói: “Tôi nhớ ra rồi, thuốc kia của em cũng là do người bạn này tặng à?”
Nếu không thì một mình cô sao lại có thuốc.
Thật sự là phí hết tâm tư muốn đánh anh một trận.
“...”
Giang Ninh Phiến không nói chuyện, ngầm thừa nhận.
“...”
Mục Thanh Linh đứng ở đó, nghe giọng nói trầm thấp của Hạng Chí Viễn, đáy lòng nổi lên sợ hãi, không phải vì vậy mà Hạng Chí Viễn trách tội cô ta chứ...
“Vậy muốn giữ cô ấy lại không?” Giang Ninh Phiến hỏi.
“Giữ cô ta lại.”
Hạng Chí Viễn nâng tay lên, cũng không truy đến cùng.
Cô Minh Thành lập tức buông Mục Thanh Linh ra, Mục Thanh Linh nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt nhìn về phía Giang Ninh Phiến có thêm xem thường...
Quả nhiên phụ nữ bò lên giường đàn ông, thổi gió bên gối muốn thổi gì cũng được, không biết cô bị ngủ qua bao nhiêu lần mới có thể để Hạng Chí Viễn ưa thích như thế.
Hạng Chí Viễn đi đến bên cạnh Giang Ninh Phiến ngồi xuống, vừa đưa tay kéo cô vào lòng, vừa kéo toa ăn qua, cưng chiều hỏi: “Muốn ăn gì?”
Giang Ninh Phiến rất muốn gỡ tay anh ra, ngẫm lại vẫn nhịn được.
Cô không thể làm anh mất mặt ở trước mặt nhiều người như vậy.
“Chị Phiến, bốn giờ sáng là cậu Hạng đã rời giường đi làm bữa sáng cho chị đó.” Cô Minh Thành ở bên cạnh liều mạng tâng bốc cậu chủ nhà mình: “Tất cả những thứ này đều là anh ấy một tay chuẩn bị.”
Giang Ninh Phiến không có gì ngoài ý muốn, từ lúc cô nhập viện đến nay, cuộc sống hàng ngày đều là Hạng Chí Viễn một tay ôm lấy mọi việc.
Mục Thanh Linh giật mình mở to hai mắt.
Một thủ lĩnh hắc đạo giết người không chớp mắt lại tự mình làm bữa sáng cho Giang Ninh Phiến? Còn là dưới tình huống gãy xương...
Giang Ninh Phiến được cưng chiều như vậy sao?
“Ăn cháo không?” Hạng Chí Viễn bưng lên một bát cháo, vòng qua cơ thể mảnh mai của cô, múc một muỗng đưa tới bên môi cô: “Tôi đã nếm qua, mùi vị rất vừa.”
Giang Ninh Phiến bị hơi thở của anh vây quanh đến không thở nổi, ánh mắt liếc qua vết thương bầm xanh trên môi anh, chút khẩu vị cũng không có.
Cô cũng không biết Hạng Chí Viễn suy nghĩ như thế nào.
Anh kéo thân thể bị thương do cô ban tặng để đi làm bữa sáng cho cô vào lúc bốn giờ sáng.