“Ý chú là sao?”
Giang Ninh Phiến không hiểu.
Tài xế do dự hồi lâu cuối cùng vẫn nói ra: “Hành động ngày mai chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, bởi nghe có tin báo, Hạng Chí Viễn hoặc là tiến hành lễ đính hôn hoặc là mở triển lãm phanh thây tù binh... Còn tù binh là ai thì chắc cô không cần tôi nói cũng biết nhỉ.”
Vợ chồng giáo sư Giang, Mục Thanh Linh, An Vũ Dương...
Có lẽ còn nhiều hơn nữa.
“Soạt...”
Hộ chiếu, vé máy bay cả chứng minh thư nhân dân đều đồng loạt rơi xuống từ tay Giang Ninh Phiến.
Hai chân cô lập tức mềm nhũn, không thể đứng vững.
“Cô không sao chứ?” Tài xế vội vàng bước đến đỡ cô, áy náy nói: “Tôi không nên nói mới phải, cậu chủ đã dặn phải để cô lặng lẽ rời đi...”
“Tôi không sao, chú đi đi, tôi muốn yên tĩnh một mình.”
Giang Ninh Phiến bám vào tường đi đến ghế sô pha, ngồi xuống, tay chân cô lạnh ngắt.
Không có chút nhiệt độ nào.
“Được, sáng mai tôi sẽ đến đón cô.” Tài xế nhìn cô lo lắng rồi quay người rời đi.
Giang Ninh Phiến cởi giày ra, thu mình lại ngồi ở một góc trên sô pha, răng cô cắn mạnh lên ngón tay mình...
Cắn đến mức cô cũng thấy đau.
Lễ đính hôn, triển lãm phanh thây tù binh...
Sao Hạng Chí Viễn có thể ép cô như vậy, sao nhất định phải ép cô như thế. Anh điên rồi, ác ma điên rồi...
...
Đêm xuống.
Hương hoa baby tràn vào phòng khách theo gió, phòng khách không mở đèn, chỉ có bóng tối.
Giang Ninh Phiến thu mình ngồi trên giường.
Bên chân cô là hộ chiếu, vé máy bay, chứng minh thư nhân dân...
Trên chiếc tủ đầu giường đặt một chiếc đài radio, trong đó đang phát tin về buổi hôn lễ sang trọng tại khách sạn Đế Quốc.
Kênh đài nào cũng đưa tin tức đó.
Đến cả khi chuyển sang kênh âm nhạc thì vị DJ trong đó cũng cười đùa oang oang về buổi hôn lễ này.
“Thưa các bạn nghe đài, chúng ta hãy nghe lại lần nữa về bối cảnh xuất thân của Hạng Chí Viễn nhé. Anh ấy là đứa con nuôi duy nhất của Hạng Văn Thanh, bá chủ hai phái hắc đạo tại Thái Lan, sở hữu một khối tài sản khổng lồ, cụ thể bao nhiêu thì không thể nói rõ. Thử xem xem buổi lễ đính hôn này sang trọng đến mức nào là biết ngay Hạng Chí Viễn giàu có ra sao ấy mà...”
“Không sai, buổi lễ đính hôn của Hạng Chí Viễn được tổ chức tại khách sạn Đế Quốc thành phố S, đồng thời, hôm đó anh ấy đã bao cả khách sạn Đế Quốc để chúc phúc cho đôi vợ chồng son.”
Nghe nói vợ sắp cưới của Hạng Chí Viễn rất thích hoa hồng tím nên trong khách sạn Đế Quốc ngập tràn loại hoa này. Chính thế nên giá của hoa hồng tím trên thị trường trong nước cũng tăng đáng kể.”
“Bây giờ theo đuổi con gái mà không tặng người ta hoa hồng tím thì đừng có bảo là yêu người ta.”
“Tất nhiên rồi, vì nhà họ Hạng có giao du với xã hội đen nên khách khứa ngày mai cũng đều là... Bạn tự hiểu rồi đó, vậy nên nghe nói khắp thành phố S ngày mai đều bị giới nghiêm.”
“Ui chao, ngày mai mà không bận gì thì tốt nhất đừng có ra ngoài nha, không thì lại đụng trúng phần tử xã hội đen đó, ha ha...”
“...”
Hai vị DJ kẻ tung người hứng.
Họ không ngừng cười cợt về buổi lễ đính hôn này.
Giang Ninh Phiến vươn tay ra tắt đài đi.
Trong phòng lập tức yên tĩnh hẳn.
Sự yên tĩnh không tiếng động khiến tử khí bao trùm...
Cô không muốn nghe thêm gì nữa, cô đấu tranh đến tận lúc này cũng chỉ vì muốn có sự tự do giản đơn này mà thôi...
Chỉ cần cô máu lạnh hơn.
Chỉ cần cô đừng bận lòng vì chuyện gì nữa...
Thì cô có thể chạm đến tự do rồi.
Giang Ninh Phiến cầm vé máy bay bên chân lên, nhìn chằm chằm vào hàng chữ bang Florida nước Mỹ viết trên đó. Sáng mai, chỉ cần lên máy bay là cô được tự do rồi, không phải hay sao?