Sáng sớm trong hạt sương tươi mát, tiếng chuông vang, là âm thanh sạch sẽ nhất trên đời.
Ngày đó gặp nhau, ghi lòng tạc dạ.
Đến chết không quên.
Nhưng cho tới hôm nay, cuối cùng anh để mình nhìn thẳng vào một vấn đề, trong ấn tượng của Tiêm Tiêm, có lẽ anh... Chỉ là một vị khách qua đường.
“Cậu Hạng.” Giọng nói của Cô Minh Thành vang lên tại cửa ra vào, đánh vỡ ký ức bên trong phòng.
“Cút tới đây.”
Ký ức bị đánh gãy, tất nhiên tâm trạng Hạng Chí Viễn không tốt, dời ánh mắt đi, trong mắt là sự ảm đạm.
Cô Minh Thành đi tới, giọng điệu vô cùng sa sút: “Hình như chị Phiến không ổn, vết thương trên đầu rất nghiêm trọng, mất máu quá nhiều.”
Cô không ổn?
Nhanh thế à.
Tính cách kiêu ngạo đáng ghét như vậy cũng không thể gượng thêm một thời gian...
Đột nhiên con ngươi Hạng Chí Viễn co rút, ngón tay cầm cái chăn dưới người, chóp mũi truyền đến mùi hương nhàn nhạt của Giang Ninh Phiến ở khắp mọi nơi.
Lừa đảo đều đáng chết.
“Cô ta không nói gì à?” Hạng Chí Viễn vừa lên tiếng, bội bạc thấu xương, không quan tâm chút nào.
“Nói đứt quãng một chút, nhưng chúng tôi đều nghe không hiểu.”
“Nói gì?” Hạng Chí Viễn ngồi dậy từ trên giường, lạnh lùng hỏi.
Một người phụ nữ đê tiện lừa anh trước khi chết còn có thể nói gì, cầu xin tha thứ à?
Cô Minh Thành đứng tại cửa ra vào, nói một năm một mười: “Giống như đang nói về chuông bạc, có gấp khúc gì đó? Còn Tiêm Tiêm gì đó?”
Ăn nói linh tinh.
Sắp chết đến nơi ngay cả câu cầu xin tha thứ cũng không có.
Sắc mặt Hạng Chí Viễn lạnh tanh, không hỏi tới nữa: “Xử lý sạch sẽ chút.”
“Vâng, cậu Hạng.”
Cô Minh Thành hiểu mình không thể nói thêm nữa, tâm trạng sa sút đi ra ngoài, giống như nghĩ đến gì đó, lại quay đầu nói: “À còn có, hình như cô ấy đang gọi tên một người, nghe không rõ lắm, là cái gì Dương đó.”
Đã sắp chết.
Ai mà quan tâm cô gọi tên ai.
Mười năm rồi, anh không thể tìm thấy Tiêm Tiêm, lừa đảo cũng đã gặp hai người...
Đều là phụ nữ đáng chết.
Bỗng nhiên Hạng Chí Viễn cau mày đứng lên, phát tiết cuốn chiếc chăn trên giường ném xuống đất, ngực càng ngột ngạt nhiều hơn...
Mùi hương thơm ngát nhàn nhạt bay đến, quấy nhiễu đầu anh gần như nổ tung.
Vì sao? Anh lại vì một người phụ nữ sắp chết mà buồn bực thành dạng này! Phiền đến ngay cả chính anh cũng không khống chế được!
Shit!
Chửi mắng một tiếng, Hạng Chí Viễn nhấc chân dài đi ra ngoài, rống to: “Đóng phòng ngủ lại cho tôi!”
Anh tuyệt đối không cho phép suy nghĩ của mình bị một kẻ lừa gạt quấy nhiễu.
Nhấc chân đi vào căn phòng nhỏ trống rỗng, nhìn qua giấy vẽ xung quanh tường, trong lòng nóng nảy của Hạng Chí Viễn mới chậm rãi ổn định...
Đương nhiên phải như thế.
Toàn thế giới có thể làm cho anh tĩnh tâm lại chỉ có một mình Tiêm Tiêm.
Loại phụ nữ như Giang Ninh Phiến chết thì chết, anh sẽ không nhớ quá ba ngày.
Hạng Chí Viễn đi đến bức tranh lớn nhất dừng lại, giơ tay lên chậm rãi thổi tấm kính, chạm vào mái tóc không dài không ngắn của cô gái cách tấm kính...
Anh chậm rãi áp trán lên, đầu ngón tay rơi đến chiếc chuông bên hông cô gái.
Trong sương mù sáng sớm vang lên âm thanh thanh thúy, dường như lại vang lên bên tai, sạch sẽ để cho người sợ hãi thán phục...
“Tiêm Tiêm.”
Hạng Chí Viễn nói nhỏ một tiếng, từ giữa môi mỏng phát ra hai chữ.
Tròng mắt liếc qua, lòng bàn tay Hạng Chí Viễn vuốt ve hoa văn phức tạp trên chiếc chuông, một lần từng lần, quanh co khúc khuỷu, đường vân điêu khắc phức tạp.
Cô Minh Thành nói: “Hình như đang nói về chuông bạc, có đường gấp khúc? Còn Tiêm Tiêm gì đó”
Gấp khúc? Chữ triện nhỏ?