Ánh mắt Hạng Chí Viễn chậm lại, nhìn chăm chú sang hướng chiếc chuông, đường vân chuông khắc rất phức tạp, thuở thiếu thời anh hoàn toàn chiếu vào vẽ mới có thể vẽ ra, nhưng chỉ vẽ nửa dưới...
Hình như trong đám hoa văn này có khắc chữ?
Chữ triện nhỏ?
“Người tới! Lấy từ điển cho tôi!”
Đột nhiên Hạng Chí Viễn ý thức được gì đó, bất chợt rống to, trái tim kịch liệt nhảy lên, chưa bao giờ mãnh liệt như vậy.
Anh đứng ở đó, gắt gao trừng mắt vẽ chiếc chuông dây tím kia, con ngươi tỏa ra ánh sáng tĩnh mịch, vô cùng yêu nghiệt âm u.
Không ai đáp lại anh, Hạng Chí Viễn chau mày: “Người chết ở đâu rồi?”
Một đám cấp dưới vô dụng!
Bỗng nhiên đôi mắt Hạng Chí Viễn sâu hơn, vội vàng lấy điện thoại từ trong túi quần ra tra, ngón cái xẹt qua màn hình cảm ứng cực nhanh.
Mở ra hệ thống “công cụ chuyển hóa chữ triện nhỏ”, Hạng Chí Viễn gõ cực nhanh chữ “Tiêm Tiêm” vào, rất nhanh hệ thống tạo ra một chữ triện nhỏ “Tiêm Tiêm” ra.
Trước sau không hơn mười giây.
Chữ triện nhỏ “Tiêm Tiêm” bằng thư pháp lộ ra vẻ đẹp độc đáo, dịu dàng cao nhã rất cực đoan.
Hạng Chí Viễn nhìn sang chiếc chuông, vẽ lên chữ chưa hoàn chỉnh trên chiếc chuông, nhưng hết lần này tới lần khác trong hoa văn phức tạp nhìn ra giấu giếm nửa chữ “Tiêm” bên phải…
Thật sự có chữ.
Nhiều năm như vậy, mỗi ngày anh đều ngắm, nhưng chưa bao giờ phát hiện bên trong có chữ.
Hai mắt Hạng Chí Viễn khiếp sợ trừng lớn, sắc mặt trắng bệch, hô hấp dừng lại trong chốc lát, trái tim như bị người ta hung hăng đâm một dao, đau đớn điên cuồng.
Giang Ninh Phiến không ăn nói linh tinh, cô nói hoa văn chiếc chuông khắc tên cô...
“Ầm!”
Hạng Chí Viễn mạnh mẽ đập điện thoại xuống đất, cả người chạy vội ra ngoài, đôi môi trên khuôn mặt yêu nghiệt không còn màu máu.
Cô là Tiêm Tiêm, cô thật là Tiêm Tiêm!
Tiêm Tiêm...
Đừng chết.
Chờ anh, nhất định phải chờ anh!
Hạng Chí Viễn điên cuồng đi ra ngoài, đụng phải nữ giúp việc, trên người bị giội rượu, nữ giúp việc bị dọa liên tục cầu xin tha thứ: “Cậu Hạng, không phải tôi cố ý, xin lỗi cậu Hạng, thật xin lỗi...”
“Cút mau!”
Hạng Chí Viễn hung hăng đẩy cô ta, cũng không đoái hoài tới cơ thể bị dơ, chạy tới phòng tạm giam.
“Quét dọn bên trong một chút, tối nay lại xử lý thi thể chị Phiến.”
Bỗng nhiên giọng nói Cô Minh Thành truyền đến.
Trong hành lang dài cô đơn, cuối cùng Hạng Chí Viễn dừng bước lại, hơi thở bất ổn, đôi mắt lập tức nhìn thẳng.
Mấy tên đàn em đang giơ cáng cứu thương từ bên trong đi ra.
Cô Minh Thành đứng ở một bên thở dài, sau đó cầm vải trắng che lên khuôn mặt đầy máu của Giang Ninh Phiến, máu tươi từ trên cáng cứu thương rơi xuống từng giọt từng giọt...
Màu sắc chói mắt như thế, thiêu đốt cặp mắt Hạng Chí Viễn.
Chết rồi?
Hạng Chí Viễn ngạc nhiên ngây người nhìn phía trước, giống kẻ ngu cứ ngơ ngác nhìn hình ảnh trước mặt.
“Bịch.”
Hai đầu gối khẽ cong, cả người Hạng Chí Viễn nặng nề quỳ xuống đất, một tay chống ở trên tường, dùng sức cào mạnh xuống.
Sơn tường màu trắng bị rạch ra bốn vết rạch lớn.
Vạch ra không cam lòng và tuyệt vọng thật sâu.
“Á.”
Đột nhiên Hạng Chí Viễn cười, khuôn mặt càng lộ ra sự lẳng lơ.
Mười năm rồi.
Không phải một ngày, không phải một tháng, anh tìm cô mười năm, mười năm rồi, cuối cùng cô lại chết trong tay anh.
Thật buồn cười.
Cô nói rõ ràng mình là Tiêm Tiêm, là anh không tin cô, là anh không tin.
Thú vị, thật sự thú vị...
Anh giết cô, anh đích thân giết cô...
Đích thân anh phá nát phần trong sạch nhất trong trái tim mình, tay của anh dính máu của Tiêm Tiêm, dính máu của cô.