Luật sư Hạng Văn Thanh tìm cho Hạng Chí Viễn là chiến tướng tiếng tăm lừng lẫy.
Chưa bắt đầu lên tòa biện giải, luật sư đã xin tư cách để Hạng Chí Viễn mặc chính trang lên tòa, đây là điều trước nay chưa từng có.
“Chỉ vậy?”
Hạng Chí Viễn không hài lòng.
“Tôi ở đây đợi anh về.” Giang Ninh Phiến khẽ tựa trán mình đến gần trán anh, giọng nói dịu dàng dễ nghe: “Tôi chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến đợi anh về.”
“Bữa tối dưới ánh nến thuần chay?”
“Em sẽ học làm beefsteak.”
“Không cho gặp tên mù kia!” Hạng Chí Viễn nghiêm khắc cảnh cáo, ngạo nghễ ngang ngược không ai bì nổi.
Lại nữa.
Hạng Chí Viễn sẽ nhạy cảm với An Vũ Dương đến bao giờ?
“Anh ta là An Vũ Dương, có tên có họ.” Giang Ninh Phiến nhẹ giọng ý kiến thay An Vũ Dương, sau đó ngoan ngoãn lộ ra nụ cười với Hạng Chí Viễn: “Ngày mai tôi sẽ không gặp anh ta, tôi sẽ ở đây đợi anh về.”
“Được.” Hạ Chí Viễn cưng chiều nhìn cô nói: “Vậy tôi nhất định nói rõ hết, tranh thủ thời gian về gặp em sớm.”
“...”
Giang Ninh Phiến nghe anh nói vậy, vẻ mặt cứng đờ.
Đây là chuyện sống còn mà anh lại nói nói cười cười…
Luật sư xin gặp anh nhiều lần đều bị Hạng Chí Viễn từ chối.
Làm thế này cực kỳ bất lợi với Hạng Chí Viễn, anh từ chối liên có liên quan gì với thế giới bên ngoài, chỉ ở trong phòng tối trống trải này với cô…
Anh nói anh chỉ sống vì cô, cô tin rồi.
“Mấy tiếng không gặp được em, tôi nhớ em phải làm sao đây?”
Hạng Chí Viễn lầm bầm bên tai cô như một đứa trẻ, giọng nói quyến rũ ngập tràn tính ỷ lại.
“Mới có mấy tiếng, anh thật sự nhớ tôi như thế à?” Giang Ninh Phiến kiêu ngạo.
Không người phụ nữ nào không thích nghe lời đường mật, cô cũng vậy.
“Nhớ đến nỗi tim cũng đau.”
Hạng Chí Viễn nói mấy lời tình tứ buồn nôn văn vở, nắm tay cô đặt lên chỗ tim mình.
Nơi đó đang đập điên cuồng.
Người đàn ông này yêu cô quá đỗi.
“Nơi này cũng đau, nó cũng muốn em.” Hạng Chí Viễn nắm tay cô, thăm dò bản thân…
“...”
Giang Ninh Phiến ngượng ngùng trừng anh, rút tay ra véo lên gương mặt quyến rũ của anh: “Hạng Chí Viễn anh là tên háo sắc.”
Cô đang cảm động vì tình yêu sâu đậm của anh, sau đó… bầu không khí bị anh phá sạch.
“Tiêm Tiêm, nghe đây, phụ nữ véo mặt đàn ông là điều kiêng kỵ, đàn ông sẽ làm việc không thuận lợi.”
Hạng Chí Viễn dùng tay đỡ đầu, nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm, nói.
Cô không thích nghe anh nói quy tắc.
“Vậy làm sao đây?” Giang Ninh Phiến thuận theo anh, hỏi.
Chẳng lẽ anh muốn véo lại?
Hạng Chí Viễn xoay người đè lên người cô, kề gương mặt quyến rũ đến trước mặt cô, biểu cảm muốn ngược: “Em véo thêm mấy cái nữa.”
“Phụt…”
Giang Ninh Phiến bị chọc cười, dùng tay chặn gương mặt đẹp trai của anh: “Tránh ra, tránh ra.”
Thật sự không được rồi.
Anh thật sự tố chất M?
“Không đi.” Hạng Chí Viễn cúi đầu, môi mỏng hôn lên tay cô, nhe răng cắn nhẹ, anh có thể phát huy rất tốt kỹ năng hôn trên tay cô.
Giang Ninh Phiến bị hôn đến mức lòng như tơ vò, vội rụt tay lại.
Hạng Chí Viễn nào bỏ qua cho cô dễ dàng, giữ chặt tay cô gặm nhấm một phen.
“Anh là chó à?” Giang Ninh Phiến bất đắc dĩ.
“Em là mèo, chúng ta trời sinh một cặp.”