Hạng Chí Viễn lập tức giơ tay kéo cổ áo ra, chỉ thấy một dấu vết tối màu như mấy vết cào nhỏ: “Tiêm Tiêm, em còn dám chối?”
“...”
Mặt Giang Ninh Phiến đỏ lên. Kiếm Hiệp Hay
Đó là mấy dấu vết cô kìm không được làm anh bị thương lúc hai người làm chuyện đó…
“Lại cào anh thêm mấy lần?”
Hạng Chí Viễn ngồi dậy cởi đồ, lộ ra lồng ngực khỏe mạnh, cơ bụng vừa phải, thêm một gương mặt đẹp trai vô cùng quyến rũ, quyến rũ hết thuốc chữa.
Nhưng nghe giọng anh, Giang Ninh Phiến lại thấy buồn cười: “Hạng Chí Viễn, quả nhiên anh là M.”
“Còn cười anh? Anh muốn em xem thử cuối cùng ai là M.”
Hạng Chí Viễn cảm thấy chủ nghĩa đàn ông bị sỉ nhục, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Giang Ninh Phiến nào phải đối thủ của anh, đương nhiên đầu hàng rất nhanh.
Đôi tay nhỏ nhắn vòng qua cổ anh, chủ động đón lấy nụ hôn này sâu hơn.
“Nói, Tiêm Tiêm, bây giờ ai là M?”
“Anh.” Giang Ninh Phiến bị anh hôn đến mơ hồ nhưng đáp rất rõ ràng.
“Ha.”
Hạng Chí Viễn cười giễu.
“Anh chính là M.”
Giang Ninh Phiến ấm ức đứng lên, đẩy Hạng Chí Viễn ra để anh ngồi tựa vào tường, đổi khách thành chủ ngồi lên chân anh, nâng gương mặt đẹp trai của anh lên và hôn…
Cô bắt đầu chủ động tấn công.
“...”
Hạng Chí Viễn để cô thích gì làm đó, trong đôi mắt sâu tựa biển thoáng vẻ đạt được hời.
Ném mình vào tay ai cũng phải nghiên cứu kỹ năng.
Tiêm Tiêm của anh ở vẫn quá non trong chuyện tình…
…
Tòa án tối cao thành phố S.
Đây là phiên tòa làm xôn xao cả thế giới, côn việc bảo toàn xung quanh tòa án được tiến hành nghiêm ngặt.
Những phóng viên đến lũ lượt đều bị ngăn lại ở còn đường đối diện tòa án.
AN điều động ba mươi chiếc xe hộ tống Hạng Chí Viễn bí mật đến tòa án, cánh truyền thông không chụp được bức ảnh nào.
Đây là phiên tòa cấm công khai với bên ngoài.
Càng bí mật càng hấp dẫn sự tò mò của người ta, ai cũng muốn biết kết cục phán quyết huyền thoại xã hội đen Hạng Chí Viễn hô mưa gọi gió ở Đông Nam Á.
Sau khi tòa án thẩm vấn.
Trong một căn phòng tao nhã, sáng sủa sạch sẽ, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên đất.
Mấy tách cà phê bốc khói nghi ngút đặt trên bàn họp dài.
Hai tay Hạng Chí Viễn bị còng phía trước bước vào, anh mặc một bộ vest đen, Giang Ninh Phiến chọn cho anh.
Rõ ràng tiền cô kiếm được ở AN không nhiều.
Chất liệu bộ vest này không thể so với bình thường anh mặc được… nhưng, anh thích!
“Cậu Hạng!”
Thấy Hạng Chí Viễn bước vào, luận sư chiến tướng đẩy nâng mắt kính rồi vội vã đứng lên khỏi bàn họp, khom người chín mươi độ.
“Cho anh một phút, tôi không muốn nghe lời thừa thãi, tôi còn có việc.”
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nhìn anh ta, trên người tỏa ra khí chất ngông cuồng không gì sánh được.
“Con đã rơi vào bước đường này rồi còn có thể có chuyện gì?”
Một giọng nói như phím piano trầm vang lên sau lưng Hạng Chí Viễn, mang theo vẻ không vui.
“Ông Hạng.”
Luật sư chiến tướng cúi đầu thấp hơn.
Hạng Chí Viễn lạnh nhạt, chậm chạp quay lại, cúi đầu: “Ba nuôi.”
Giọng nói vẫn cung kính.
“Con còn biết ba là ba con sao?” Hạng Văn Thanh bước vào, có mấy thuộc hạ theo sau, đứng trước mặt anh: “Không chống lại quân đội, bị AN coi là kẻ thù bắt cũng cam lòng chịu đựng, con trai ba thật có tiền đồ.”