Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 322: Chương 322: Ba là ba con




Hạng Văn Thanh thấp hơn Hạng Chí Viễn gần nửa cái đầu, nhưng khí chất không hề kém cạnh anh.

Giọng nói xen lẫn sự tức giận.

“...”

Hạng Chí Viễn trầm mặc đứng im.

“Xem thử đồ con mặc xem.” Hạng Văn Thanh nhìn bộ vest trên người anh: “Thứ này có thể mặc trên người con được sao? Người đâu, thay cái tôi mua cho cậu chủ.”

“Vâng, ông Hạng.”

Mấy đàn em đi đến, trên tay cầm mấy cái túi.

Ánh mắt Hạng Chí Viễn nhìn sang đầy sắc bén, mấy đàn em bị doạ chùn bước.

“Chí Viễn!”

Hạng Văn Thanh tức giận.

Ít nhiều gì Hạng Chí Viễn vẫn tôn trọng ba nuôi mình, nói: “Đây là do Tiêm Tiêm mua cho con.”

Anh vốn không muốn thay.

Chỉ cần là Tiêm Tiêm chọn cho anh, bảo anh mặc đồ chôn anh cũng cam tâm tình nguyện.

“Con trai ba quả là chung tình!” Hạng Văn Thanh bị anh chọc tức đến mức thở cũng nặng nề, đi đến bàn họp ngồi xuống, liếc xéo luật sư: “Cậu nói với nó!”

“Vâng!”

Luật sư chiến tướng gật đầu: “Cậu Hạng, tôi là luật sư chiến tướng của cậu, cả đoàn luật sư chúng tôi nguyện dốc sức vì cậu, chúng tôi đã nghiên cứu, cậu Hạng hoàn toàn có thể thoát. Nên, cậu không nên nhận toàn bộ tố cáo của An trên toà.”

“Cậu không nói gì còn tốt hơn hiện tại!”

Hạng Văn Thanh bừng bừng lửa giận nói chen vào, gõ mạnh một cái lên bàn.

Quả là tự tìm đường chết.

Luật sư bị một đấm của ông ta dọa cho gan đảo lộn, vội nói: “Ông Hạng đừng tức giận, bây giờ vẫn chưa kết thúc, chỉ cần sau này cậu Hạng chịu phối hợp…”

“Ai nói tôi cần thoát ra.” Hạng Chí Viễn bước đến ngồi đối diện Hạng Văn Thành, vô cùng ngang ngạnh.

“Con muốn nhận tội rồi chịu chết ư?” Hạng Văn Thanh hỏi.

“Vâng.”

Hạng Chí Viễn thẳng thắn thừa nhận.

“Con trúng tà gì vậy!” Hạng Văn Thanh ngạc nhiên nhìn anh, vỗ bàn đứng lên: “Đừng nói với ba là vì người phụ nữ gì đó!”

“Con ở lại con mới có thể gặp cô ấy thêm mấy lần.”

Nên anh không muốn đi.

“Cô gái tên Tiêm Tiêm đó ba đã gặp rồi, chỉ là một cô gái bình thường, có gì đáng để con chết mê chết mệt như vậy!” Hạng Văn Thanh nói: “Con là con trai ba! Muốn phụ nữ thế nào chẳng có!”

“Ba từng gặp cô ấy sao?”

Hạng Chí Viễn ngạc nhiên nhìn ông ta, thần kinh căng thẳng, đứng lên khỏi bàn, giọng điệu trở nên cương quyết hơn: “Ba đã làm gì với cô ấy? Ba đừng đụng đến cô ấy!”

Sao Giang Ninh Phiến không nói gì với anh.

Sợ anh lo lắng?

“Xem dàng vẻ đảo điên này của con xem!” Hạng Văn Thanh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Con cần một người phụ nữ mà thôi, ba trói cô ta dâng đến giường con!”

Chuyện có bao lớn, đáng để anh trả giá bằng mạng sống sao.

Hạng Văn Thanh vô cùng tức giận.

“Con sẽ không chạm mạnh vào cô ấy.” Hạng Chí Viễn nói, vô cùng u mê, trên gương mặt quyến rũ không có chút hối hận: “Ba cũng không thể động đến cô ấy!”

Không ai có thể động đến Tiêm Tiêm của anh.

“Hồ đồ ngu xuẩn!”

Hạng Văn Thanh tức đến nỗi ngũ quan vặn vẹo: “Sớm biết thế này, ban đầu ba không nên để con về nước tìm người!”

Tìm người tìm đến giờ dâng luôn cái mạng!

“...”

Hạng Chí Viễn ngồi xuống, chuyển động đôi tay bị còng, nâng mắt nhìn về phía Hạng Văn Thanh ở đối diện, nói từng câu từng chữ: “Ba nuôi, ba đừng quản con.”

“Ba là ba con, ba không quản con thì ai quản!” Hạng Văn Thanh xông lên lớn tiếng mắng mỏ: “Ba bồi dưỡng con bao nhiêu năm! Ba đợi con kế thừa tất cả của ba, bây giờ con vì một người phụ nữ mà chẳng cần mạng! Con có xứng đáng với ba không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.