“Ông Hạng, anh Hạng, bây giờ không phải là lúc để cãi nhau...”
Luật sư đứng ở giữa nhìn trái nhìn phải với vẻ mặt bất đắc dĩ.
“...”
Nghe vậy, Hạng Chí Viễn cụp mắt xuống.
Đúng là Hạng Chí Viễn mắc nợ Hạng Văn Thanh.
Lúc trước nếu không phải nhờ Hạng Văn Thanh thì một cậu chủ nhỏ mười hai tuổi sống an nhàn sung sướng năm nào như anh, đừng nói là báo thù, ngay cả sống sót thế nào cũng là vấn đề.
Là Hạng Văn Thanh báo thù cho anh, lại bồi dưỡng anh, cho anh tất cả mọi thứ.
Không có Hạng Văn Thanh thì không có Hạng Chí Viễn anh.
Đồng hồ báo thức trên tường tích tích tắc tắc điểm thời gian.
Cơn tức của Hạng Văn Thanh dần dần hạ xuống. Ông ta ngồi xuống trước bàn hội nghị rồi mạnh mẽ nói: “Lần này cho dù có phải hao hết tâm huyết nửa đời, ba cũng phải mang con ra bằng được! Đừng có nghĩ đến việc chết!”
“...”
Hạng Chí Viễn mím môi, nâng mắt nhìn về phía Hạng Văn Thanh: “Ba nuôi, ba không cần phải làm vậy.”
Lòng anh đã quyết rồi.
“Ba là ba con, trả giá vì con mình thì có thế nào cũng không đắt!” Hạng Văn Thanh nói.
Hồi đó, ông ta nhận nuôi rất nhiều đứa trẻ giống như Hạng Chí Viễn. Ba mẹ đều chết hết, tuổi không lớn, trong lòng còn mang sự hận thù cực lớn. Đứa trẻ như vậy mới có thể đi lâu dài trên con đường này.
Sau đó ông ta lại ném tất cả những đứa trẻ vào chợ đen như một quân cờ, để bọn họ phân tán ra rồi tự sinh tự diệt.
Cuối cùng chỉ còn lại mỗi Hạng Chí Viễn là còn sống sót tốt.
Chỉ một người mà thôi.
Ông ta còn nhớ rõ lúc ông ta mang Hạng Chí Viễn ra khỏi chợ đêm, vóc dáng của thiếu niên này đã trở nên cao lớn trong vài năm này, đã gần đến một mét tám.
Thiếu niên mặc một cái áo chữ T rách nát và một chiếc quần bò giặt đến bạc phếch, đi ra từ trong ngõ của chợ đêm Thiểm Tiểu.
Trên người thiếu niên toàn là vết thương nhưng anh lại cứ như không có cảm giác đau đớn vậy.
Thiếu niên mà ông ta nhìn thấy khi đó cả người lạnh như băng, bướng bỉnh, trong mắt lộ ra sự u ám không đứng đắn.
Mặc dù thiếu niên cả người toàn là vết thương nhưng phía sau anh vẫn có rất nhiều đứa nhóc vây quanh kính trọng gọi anh là anh Viễn.
Từ lúc bắt đầu, ông ta đã nhận định Hạng Chí Viễn chính là người thừa kế tốt nhất của ông ta.
“ba nuôi, chuyện mà con đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được.” Giọng nói của Hạng Chí Viễn trầm thấp mà kiên định.
Hạng Văn Thanh nhớ lại từng chuyện trong quá khứ, cơn tức giận cũng dần dần nguôi ngoai: “Hạng Viễn, con nói nếu như còn sống, con sẽ hầu hạ ba cả đời, là cả đời đấy. Con nghĩ muốn đổi ý là đổi ý được sao?”
Đây là cái giá mà anh đã hứa để báo thù.
“Con không đổi ý.” Hạng Chí Viễn đang ngồi, không còn sự bừa bãi ngày xưa nữa, nghe vậy thì nâng mắt nhìn về phía ông ta, khóe môi cong lên một cách gợi đòn, ra vẻ không sao cả nói: “Chỉ là không ngờ rằng... một đời của Hạng Chí Viễn con lại ngắn như thế.”
Trên mặt anh là vẻ không thèm để ý.
Với anh mà nói thì tính mạng dài hay ngắn không quan trọng lắm.
“...”
Hạng Văn Thanh ngạc nhiên nhìn anh, bị chấn động đến nỗi trong khoảng thời gian ngắn không thể thốt nên lời.
Ông ta đã biết tính cách của Hạng Chí Viễn là như thế từ lâu rồi.
Vì một đoạn ký ức hồi còn trẻ mà anh có thể tìm tới mười năm.
Nhưng ông ta không ngờ rằng Hạng Chí Viễn sẽ có tình cảm sâu đậm với một người phụ nữ đến thế.
Đứa con nuôi này của ông ta...
Nhập ma mất rồi.
“Ba nuôi, con đi trước đây, ba giữ gìn sức khỏe.”
Hạng Chí Viễn đứng lên kính trọng cúi đầu với Hạng Văn Thanh một cái rồi xoay người kiên quyết rời đi.
Không do dự chút nào.
“...”
Hạng Văn Thanh ngồi tại chỗ di chuyển cái nhẫn đầu hồ ly trên ngón trỏ.
Chiến tướng luật sư đứng bên cạnh vô cùng cẩn thận lên tiếng: “Ông Hạng, có vẻ như anh Hạng đã quyết rồi, đoàn luật sư chúng tôi rất khó để giúp anh ấy.”
“Tôi trả nhiều tiền như thế là để các ông đặt vấn đề khó cho tôi ư?”
Hạng Văn Thanh lạnh lùng liếc nhìn luật sư.
...