Như vậy cô cũng không cần phải giả vờ nịnh nọt với tên cặn bã này.
Cho dù chết, cô cũng phải để anh không thoải mái giống mình.
“Anh bị nói trúng rồi thẹn quá hóa giận à?” Giang Ninh Phiến mạnh mẽ vịn tường đứng lên, ngước cặp mắt hờ hững nhìn về phía anh bởi vì tức giận mà hết sức yêu nghiệt: “Tôi mặc kệ anh có lòng dạ dơ bẩn gì muốn tìm Tiêm Tiêm...”
“...”
“Hiện tại, tôi thề, tôi chính là Tiêm Tiêm, chiếc chuông kia là của tôi!” Giang Ninh Phiến từng bước một ép sát đến trước mặt anh: “Vả lại tôi không nhớ rõ anh! Bỏ bớt những suy nghĩ hèn hạ kia của anh đi!”
Cô rũ tay xuống, muốn dồn lực vào bàn tay, đầu đau đớn làm trước mắt cô choáng váng, bước chân hư vô, làm sao cũng không tụ lực được.
Thực sự đau đầu quá.
Giống như muốn nổ tung.
“Bốp.”
Hạng Chí Viễn tát một cái, khuôn mặt phẫn nộ vặn vẹo đến gần: “Cô nói lại lần nữa xem!”
Cả người anh giống như mất lý trí.
Bàn tay anh hung hăng tát trên mặt cô, mang theo tất cả tức giận.
“Mỗi lần trên giường anh lại gọi Tiêm Tiêm, ý nghĩ anh tìm kiếm cô ấy có thể trong sáng sao?” Giang Ninh Phiến ổn định tinh thần, ngước mắt nhìn anh, lau máu tươi bên môi, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một nụ cười cực kỳ châm chọc: “Hạng Chí Viễn, anh làm tôi buồn nôn!”
Buồn cười, giả bộ cái gì nữa.
Chỉ là một tên cặn bã.
Trong phòng sách, cô thừa dịp mình còn có sức lực nên cho anh một cú.
Cô chần chờ đã hại chính cô.
Đến cuối cùng, cô cũng không thể đánh anh sảng khoái, cô thật sự không nên nhẫn nhịn lâu như vậy.
“Rặc.”
Hạng Chí Viễn bóp cổ cô, dùng sức để cô dán lên tường, năm ngón tay gắt gao giữ chặt cái cổ mảnh khảnh của cô, sức lực rất lớn nói: “Tôi sẽ giết cô ngay bây giờ!”
“Vậy đời này anh đừng hòng tìm được người anh muốn.” Giang Ninh Phiến dùng chút sức lực cuối cùng chế giễu anh.
Tường lạnh như băng.
Cô bị bóp đến xương cốt lại đau.
Cô còn có ý định phản kháng, nhưng toàn thân sớm đã chồng chất vết thương, người triệt để hư rồi. Đầu truyền đến đau đớn càng lan tỏa ra toàn thân, làm tầm mắt của cô choáng váng.
“Cô vốn không phải là Tiêm Tiêm!”
“Tôi phải.”
“Giang... Ninh... Phiến!”
“Có gan thì anh hãy giết tôi, anh sẽ không tìm được Tiêm Tiêm thứ hai đeo chiếc chuông đâu!” Giang Ninh Phiến không thèm đếm xỉa đến mọi thứ, từng chữ từng câu kích thích anh. Máu đỏ tươi thuận khóe miệng chảy xuống, nhìn thấy mà giật mình.
Hạng Chí Viễn lập tức thu năm ngón tay lại.
Giang Ninh Phiến bị siết không thể hô hấp, ngạt thở khiến cô choáng váng...
Cô biết, cô không trốn thoát lần này.
Cô không sống được rồi.
Từng chút từng chút ngạt thở, trước mắt choáng váng từng đợt...
Bỗng dưng trước mắt cô hiện ra khuôn mặt sạch sẽ ôn hòa của An Vũ Dương, dường như mãi mãi sẽ không tức giận.
An Vũ Dương rất thích ngồi im tĩnh suy nghĩ một mình.
Nhắm mắt lại, ngăn cách với đời.
Dường như cả thế giới chỉ còn lại có một mình anh ta, hoặc như là khách bên ngoài, yên tĩnh mà cô đơn.
Cô nhìn anh ta từ xa, nhìn chăm chú mỗi một nét mặt của anh ta, từng giây từng phút không chịu bỏ lỡ.
Không nghĩ tới, hình ảnh kia lại thành hình ảnh sau cùng trước khi chết... Nhưng rõ ràng đó là một người cô không nên yêu.
Giang Ninh Phiến chậm rãi nhắm mắt lại, hóa ra cái chết không đáng sợ như cô tưởng tượng, dù sao cô cũng không có gì lo lắng hay lưu luyến.
“Cô muốn được chết một cách sảng khoái ư?”
Bỗng nhiên Hạng Chí Viễn buông lỏng tay ra, giật mình hiểu ý đồ cô chọc mình tức giận.