Giang Ninh Phiến được hít thở lần nữa, cô mở mắt ra căm hận nhìn về phía Hạng Chí Viễn, ngay cả chết mà anh cũng không thành toàn cho cô.
Hạng Chí Viễn gấp gáp nhìn chằm chằm vào cô, mạnh mẽ đè cô lên tường, cúi đầu xuống khóa môi cô. Ngang ngược bá đạo, không có chút kỹ xảo tán tỉnh nào, răng liều mạng cắn môi cô.
“Ưm.”
Giang Ninh Phiến bị cắn đau, đau đến hé miệng, máu tươi ở miệng không ngừng chảy xuống.
Lửa nóng của Hạng Chí Viễn lập tức chui vào trong miệng cô, đảo qua mùi máu tươi trong miệng, xâm nhập đảo qua từng chỗ.
Nói là hôn, không bằng nói là đang tra tấn cô.
Giang Ninh Phiến ra sức muốn đẩy anh ra, bàn tay Hạng Chí Viễn trực tiếp đặt trên trán cô, mạnh mẽ buộc cô dán vào tường, một tay khác đè chặt vai cô, không cho cô nhúc nhích.
Đầu bị ghế đập vào lại đau đến điên cuồng lần nữa.
Thằng điên.
Anh là thằng điên.
Đầu Giang Ninh Phiến đau muốn ngất đi, muốn dùng lực nhưng không sử dụng được.
An Vũ Dương còn khen cô học bản lĩnh khá tốt, nhưng bây giờ, ngay cả năng lực bảo vệ bản thân cô cũng không có, đúng là mỉa mai.
Hạng Chí Viễn đưa tay giật cổ áo cô, môi lưỡi tàn phá người cô...
Giang Ninh Phiến dùng chút sức lực sau cùng để cắn, Hạng Chí Viễn nhận ra ý đồ của cô nhanh chóng lui ra ngoài, không bị cô cắn trúng.
Hạng Chí Viễn chuyển qua mặt cô, cắn một cái trên thùy tai luôn mẫn cảm của cô.
Cảm thấy cô run rẩy, Hạng Chí Viễn cười không đứng đắn, ánh mắt rơi vào trên mặt cô, khuôn mặt im lặng lạnh lùng, máu chảy từ trên đầu xuống dọc theo cần cổ trắng nõn...
Trông cực kỳ xinh đẹp.
Đẹp đến mức khiến anh có xúc động muốn bắt nạt cô đến càng thảm hại hơn.
Nhưng anh sẽ không đụng vào một người phụ nữ chửi bới anh và Tiêm Tiêm, đó là khinh thường Tiêm Tiêm.
“Không để cô chết dễ dàng như vậy đâu.” Hạng Chí Viễn hung hăng đẩy cô lên mặt đất, cụp mắt nhìn chằm chằm dáng vẻ thê thảm của cô, vênh váo hung hăng, âm trầm như ma: “Giang Ninh Phiến, tôi sẽ cho cô biết, cái gì gọi là sống không bằng chết.”
Đây là lần cô lừa gạt thảm nhất.
“...”
Giang Ninh Phiến xụi lơ té trên mặt đất, mỗi một khớp xương đều đang kêu gào đau đớn.
“Người tới.” Hạng Chí Viễn lạnh giọng hô.
Mấy tên đàn em lập tức đẩy cửa bước vào chờ lệnh.
“Dội cô ta, nhưng không cho phép đưa cô ta ra khỏi căn phòng này!” Hạng Chí Viễn lạnh lùng nói.
“Vâng.”
“Giang Ninh Phiến, cô chết không thừa nhận mình nói dối, vậy cố gắng ngẫm lại “Chúng ta” đã quen biết thế nào. Hỏi han cô ta cho tốt.” Hạng Chí Viễn cười lạnh một tiếng, không chút do dự rời đi.
“...”
Giang Ninh Phiến ngã trên mặt đất, máu từng chút từng chút chảy từ trên đầu xuống, làm bẩn sàn nhà.
Váy trên người bị xé rách, hầu như không che được da thịt trắng noãn, cứ để lộ ra trong đám đàn em như thế...
Cô không có sức che, cũng không muốn che.
Một kẻ sắp chết còn cần kiêng kỵ gì chứ? Dù sao cơ thể của cô đã dơ bẩn từ lâu.
“Đi lấy nước.”
Không biết qua bao lâu, Giang Ninh Phiến bị người ta bắt lại từ trên sàn nhà, một người níu mái tóc dài của cô, một người lấy tay cạy mở miệng của cô, rót nước vào trong miệng cô.
“Dám nói dối trước mặt cậu Hạng, cô cũng coi là hiếm thấy rồi, mau nói! Có phải cô đang gạt người không?”
“Thật đúng là chưa thấy qua phụ nữ miệng cứng như thế. Không sợ chết à?”
“Nói! Không muốn chịu khổ thì hãy thành thật khai báo!”
“...”
Còn muốn cô nói gì?
Một chén.
Lại một chén...
Mang theo máu trong miệng cô, từng chén bị rót vào cơ thể, rót không được đều chảy xuôi trên người cô, máu tươi tan ra, giống màu hoa hồng, nở rộ vẻ đẹp sau cùng...
Bình luận nổi bật
Tổng số 42 câu trả lời
Vy Vu
gửi tác giả: nếu tg không bão chương em cũng sẽ làm như v đấy